Chương 52: Trên thế giới này tôi là người hiểu em ấy nhất

Đến nửa đêm, Triệu Hành mới phát hiện ra Lạc Minh Sơn không ổn.

Triệu Hành vốn chẳng muốn quấy rầy giấc ngủ của Lạc Minh Sơn nhưng nghĩ tới Lạc Minh Sơn đã ngủ cả ngày có lẽ sẽ đói, bèn lấy đồ hộp và bánh mì mang vào muốn cho Lạc Minh Sơn ăn chút gì đó rồi ngủ tiếp.

Nhưng hắn không ngờ Lạc Minh Sơn lại ngủ say như chết, gọi hai ba tiếng cũng không thấy phản ứng.

Triệu Hành đặt đồ hộp và bánh mì lên tủ đầu giường, vươn tay lay người Lạc Minh Sơn nhưng Lạc Minh Sơn chẳng những không tỉnh mà đến lông mi cũng không nhúc nhích.

Lòng Triệu Hành lạnh toát.

Giờ phút này, toàn thân hắn cứng đờ như hòn đá, thậm chí không dám vươn tay kiểm tra hô hấp và nhịp tim của Lạc Minh Sơn.

Tay hắn run rẩy chạm vào ngực Lạc Minh Sơn, đến khi thấy trái tim bên trong vẫn đang lên xuống một cách vững vàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Mẹ kiếp!

Triệu Hành nghiến răng chửi thề, đá vào tủ đầu giường, sống mũi cay cay.

… Dọa hắn sợ chết khiếp.

Mặc dù Lạc Minh Sơn vẫn còn thở, tim còn đập nhưng tình trạng không được tốt lắm, hắn gọi thế nào cũng không tỉnh, trán lạnh ngắt như không còn độ ấm.

Tim của Triệu Hành đập càng lúc càng nhanh, lòng rối như tơ vò.

Lúc này, hắn chợt nhớ tới trước khi ra tù, Lạc Minh Sơn cũng từng phát bệnh.

Dòng điện cấp thấp nhất khiến cậu choáng váng tại chỗ, sau khi được đưa vào phòng cấp cứu, nhiệt độ của cơ thể cậu lúc cao lúc thấp, ngay cả bác sĩ cũng bó tay.

Là một căn bệnh rất hiếm gặp.

Hắn lại quên mất điều này.

Lạc Minh Sơn từng bị bệnh nặng khi ở khu K13, sau mấy phen trắc trở mới gặp được hắn trên đảo, kết quả là ngày đầu tiên hắn gặp lại cậu đã xông vào tẩn cậu một trận, sau đó vì lòng ghen ngút trời mà suýt cưỡng hiếp cậu.

Tiếp theo đó, hắn lại nảy sinh tâm tư khác với Lạc Minh Sơn, trong đầu chỉ toàn ý xấu, nghĩ xem làm thế nào để dụ dỗ cậu, có được cậu, chiếm cậu làm của riêng…

Mặc dù Lạc Minh Sơn rơi vào tình trạng sợ đến nỗi run rẩy vì cúp điện đột ngột, nhưng hắn lại ngờ nghệch vô tư, mặc kệ để Lạc Minh Sơn cõng mình.

Từ đầu đến cuối, hắn đều quên mất rằng trên người Lạc Minh Sơn vẫn còn một mối nguy hiểm tiềm ẩn, một căn bệnh kỳ lạ.

Triệu Hành, mày đúng là không phải con người mà!

Triệu Hành chỉ muốn tát mình một cái. Hắn che mặt hít thật sâu, ngay cả tiếng thở cũng run run.

Sau đó hắn kìm nén hôn lên trán Lạc Minh Sơn, đắp chăn cho cậu, cầm súng laser xoay người ra khỏi phòng.

Cốc cốc cốc!

Triệu Hành não nề gõ cửa phòng bên cạnh, giọng nói không nén được sự nóng nảy vội vàng:

"Có bác sĩ ở đây không?"

Không! Không có!

Triệu Hành rời đi, gõ cửa phòng khác.

Gõ hơn mười mấy lần, Triệu Hành chợt nhận ra như vậy mãi không ổn. Cho dù bên trong có người biết trị thương thật cũng chưa chắc chịu bước ra.

Vì vậy khi đến cánh cửa tiếp theo, hắn chỉ gõ hai cái, không thấy ai mở bèn dùng súng laser cắt cửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!