Đầu óc hắn trống rỗng, tiếng nổ đùng đoàng dội vào tai nhưng hai cánh tay vẫn siết chặt eo Lạc Minh Sơn.
Triệu Hành nghĩ mình toang mẹ rồi, có điều đợi hồi lâu mà cái chết đớn đau ấy mãi chưa thấy đến.
Đầu óc trì trệ muốn sập nguồn, một thông tin gần như đã quên mất đột nhiên hiện lên trong tâm trí – bùa hộ thân. Triệu Hành bàng hoàng, túa mồ hôi lạnh ướt lưng:
Nếu hắn thoát chết vì có bùa hộ thân, vậy còn Lạc Lạc….
Triệu Hành vội mở mắt nhưng một chùm ánh sáng chói loá bỗng ập tới khiến hắn phải nhắm lại theo phản xạ. Đợi mắt dần thích nghi, Triệu Hành mới mở mắt ra lần nữa. Nhưng ánh sáng đó biến mất ngay tức khắc, như thể đó chỉ là ảo giác của hắn.
Chỉ còn mỗi Lạc Minh Sơn trong tầm nhìn.
Lạc Minh Sơn mỉm cười với hắn, khuôn mặt tái nhợt như bị dọa sợ.
Không chết.
Không chết là tốt rồi.
Triệu Hành thở phào, sau đó trái tim hắn giật nảy, hoảng sợ sờ mặt, cổ và ngực Lạc Minh Sơn, hỏi liền tù tì:
"Lạc Lạc, em sao rồi? Có bị thương không? Trên người có chỗ nào đau không? X01…"
Đúng rồi, X01 đâu?
Lạc Minh Sơn đè tay Triệu Hành xuống, vịn vai hắn xoay về một hướng.
Ở đó. Giọng Lạc Minh Sơn vang từ phía sau, hơi trầm:
"Hình như nó tìm được mục tiêu mới rồi."
Triệu Hành ngóng theo hướng cậu chỉ, quả nhiên thấy X01 đang bay tầm thấp sang hướng khác. Không biết ảo giác hay sao mà nom X01 không còn bay nhanh như hồi nãy nữa.
Nó còn suýt đâm vào một chiếc đèn đặt dưới đất nhưng thắng lại kịp, nó vòng qua bóng đèn đang phát sáng rồi bay tiếp.
Chẳng qua Triệu Hành không có tâm trạng để ý đến cách chuyển động quái dị của nó, vì giờ chân hắn mềm như bún rồi.
Biết mình và Lạc Minh Sơn vừa thoát chết trong gang tấc, không cần lo lắng cho tính mạng nữa, toàn bộ sức lực trong cơ thể Triệu Hành như bị rút đi.
Thậm chí hắn còn phải vịn vào cánh tay Lạc Minh Sơn mới đứng lên nổi.
Mẹ nó. Triệu Hành gượng cười, giọng như trút được gánh nặng khi sống sót qua kiếp nạn:
"Dọa bố mày sợ chết khiếp."
Giọng Triệu Hành hơi run, lúc hắn quay chợt thấy sắc mặt Lạc Minh Sơn tái nhợt giống như bị dọa sợ.
Triệu Hành vội ôm cậu vào lòng, hôn một cái.
Mọi nỗi sợ ngay lập tức bị ném ra sau đầu, trong lòng hắn chỉ nghĩ làm sao để an ủi người trước mắt, giọng cũng trở nên trầm ấm nhẹ nhàng hơn:
"Ngoan, đừng sợ, không có chuyện gì đâu, có anh Triệu đây rồi."
Lạc Minh Sơn khẽ dạ một tiếng, ngoan ngoãn nép mình trong ngực Triệu Hành.
Khán giả coi livestream: […]
Triệu Hành liếc hai ống kính không biết ở đâu ra, bay lơ lửng cách họ năm mét, lẩm bẩm nói:
"Kỳ lạ, sao cái máy này hôm nay không quay cận mặt?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!