Lạc Minh Sơn không nói thì thôi, vừa nói đã khiến khán giả được voi đòi tiên, nhuộm vàng cả khu bình luận.
*màu vàng: chỉ những nội dung 18+
[Nếu Lạc Lạc đã tự xác nhận, vậy anh Triệu chắc chắn là được rồi.]
[Thông báo, Triệu Hành rất được!]
[Rất được à, một đêm mấy lần thế?]
[Đêm qua Lạc Lạc được trải nghiệm rồi hay sao mà nói chắc mẩm vậy?
…
Thấy bình luận ngày càng lố, Lạc Minh Sơn mím môi không nói lời nào nhưng vành tai đỏ bừng.
Thật ra khi ở K13, không phải Triệu Hành và Lạc Minh Sơn chưa từng bị người ta ghẹo kiểu đó, chỉ là lần nào Lạc Minh Sơn cũng nghiêm túc giải thích:
"Tôi và anh Triệu không phải quan hệ kia."
Nhưng bây giờ đối mặt với những lời trêu chọc, Lạc Minh Sơn chẳng những không phản bác mà còn tỏ ra chột dạ, mặt đỏ tim đập… giống như tối qua hai bọn họ thật sự xảy ra chuyện ấy vậy.
Đây có được coi là một bước tiến không nhỉ?
Tâm trạng Triệu Hành thoắt cái vui vẻ, giống như được tận mắt chứng kiến một quả xanh đang dần chuyển sang màu chín, không lâu sau có thể hái xuống ăn ngay vậy.
Triệu Hành cười khẽ, hết sức tự nhiên đi tới nắm tay Lạc Minh Sơn:
"Đi thôi Lạc Lạc, đừng nghe bọn họ nói nhảm."
Lạc Minh Sơn để Triệu Hành cầm tay dẫn đi.
Bàn tay của Lạc Minh Sơn vừa mềm mại vừa nõn nà, ngoại trừ hơi quá cỡ ra thì hầu như không có khuyết điểm nào, lòng Triệu Hành như bắn pháo hoa khi nắm tay cậu.
Tâm trạng Triệu Hành cực tốt, lúc nhìn Lạc Minh Sơn còn cảm thấy cậu cũng vui giống mình.
Gió nhè nhẹ thổi qua, hai người nắm tay nhau chậm rãi bước đi. Thỉnh thoảng Triệu Hành sẽ quay đầu nhìn Lạc Minh Sơn, thấy hai mắt cậu sáng ngời, khóe môi cong cong, cả người toát ra vẻ hạnh phúc, xinh đẹp như bức tranh vẽ.
Triệu Hành dời mắt, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Hừm… Đây là niềm vui khi nuôi một bé đẹp sao?
Thích thật.
Có điều niềm vui chẳng tày gang. Triệu Hành đi chưa lâu đã nghe âm thanh xào xạc ở đằng sau cái cây.
Triệu Hành lập tức kéo Lạc Minh Sơn ra sau lưng để bảo vệ, rút súng laser bên eo rồi quát lớn: Bước ra mau!
Người trốn sau thân cây do dự một lát, cất giọng rụt rè: Anh Triệu, là em.
Ngay sau đó, một người quen bước ra từ sau gốc cây.
Cốc Tiểu Tây?
Triệu Hành cau mày, buông súng xuống nhưng hắn vẫn đề phòng không đút súng vào eo mà giữ súng bằng tay phải.
Triệu Hành híp mắt nhìn cậu ta, giọng không vui: Cậu theo dõi tôi à?
"Không phải đâu anh Triệu, em nghe nói, nghe người ta nói anh ở đây… nên em muốn đến tìm anh… Em có chuyện muốn nói với anh."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!