Ăn cháo xong, Lạc Minh Sơn mở hòm thuốc cá nhân lấy bình xịt mà Tháp Trắng cung cấp ra.
Trước đó Triệu Hành đấm vào tường nên xương mu bàn tay sưng đỏ. Vết thương không nghiêm trọng mấy, nếu Lạc Minh Sơn không nhắc chắc Triệu Hành cũng quên bén đi rồi.
Mà Lạc Minh Sơn thì rất để ý, cậu cẩn thận cầm bàn tay Triệu Hành thổi nhè nhẹ, xịt thuốc lên vết thương.
"Anh Triệu, còn đau không?"
Lạc Minh Sơn hỏi nhỏ.
Triệu Hành lắc đầu.
Đồ trên mặt đất quả nhiên rất xịn, xịt thuốc xong Triệu Hành không thấy đau mà chỉ thấy mát lạnh thôi.
Vậy tốt rồi.
Lạc Minh Sơn cười, cất bình xịt vào hộp.
Cậu không cần sao? Triệu Hành đột nhiên mở miệng, ánh mắt quét qua những vết bầm trên người Lạc Minh Sơn.
Lạc Minh Sơn ngẩng đầu nhìn hắn, dáng vẻ ngoan ngoãn thản nhiên:
"Em làm sai, phải đau dài mới nhớ lâu được ạ."
Triệu Hành sửng sốt.
Đây là lời mà hắn từng nói với Lạc Minh Sơn. Triệu Hành rũ mắt, duỗi tay cầm lấy bình xịt trong tay cậu.
Lạc Minh Sơn: Anh Triệu?
Triệu Hành kéo Lạc Minh Sơn ngồi xuống đối diện, cầm mắt cá chân cậu đặt lên đầu gối mình. Sau đó xịt thuốc lên vết thương cho Lạc Minh Sơn.
Trông hẳn rất nghiêm túc, dáng vẻ tập trung tựa như đứa trẻ đang cẩn thận sửa chữa con búp bê yêu thích nhưng mang đầy vết thương của mình.
Bàn tay Triệu Hành lần lượt lướt qua những vết bầm tím trên chân Lạc Minh Sơn, hắn nhẹ nhàng ấn vào vết bầm xanh tím lớn nhất, lòng thấy hối hận xót thương… hắn ra tay quá nặng rồi.
Bỗng nhiên Triệu Hành chợt ngưng tay, tự giễu mà cười thành tiếng.
Quả nhiên bị sắc đẹp mê hoặc rồi sao?
Triệu Hành mê tập võ, lúc quạu lên đấm một cú có thể gãy hai cái xương sườn, nhưng không biết do Lạc Minh Sơn chịu đòn giỏi hay chưa trúng chỗ hiểm, hắn đánh cậu lên bờ xuống ruộng vậy mà chỉ bị trầy ngoài da.
Dù thế hắn vẫn đau lòng, nhưng cũng dễ hiểu thôi mà.
Đầu ngón tay của Triệu Hành như có như không lướt qua làn da mịn màng của Lạc Minh Sơn. Không phải là bây giờ hắn cũng đang thèm muốn thân thể mỹ nhân sao?
Đau lòng khi người đẹp bị hủy hoại có gì là lạ đâu?
Triệu Hành bình tĩnh chấp nhận sự thay đổi trong tâm lý mình. Tựa như lúc trong tù hắn cũng chấp nhận bản thân phải thấy Lạc Minh Sơn khóc thút thít thì lòng mới được vui, thậm chí còn như thằng biến thái hở tý là ghẹo cậu khóc, thì bây giờ hắn cũng chấp nhận mình đang ôm dục vọng muốn chiếm đoạt Lạc Minh Sơn.
Hừm… Lạc Lạc ở trên giường khóc chắc sẽ càng đẹp hơn nhỉ?
Anh, anh Triệu… Lạc Minh Sơn đột nhiên cẩn thận gọi nhỏ, đánh gãy dòng suy nghĩ đang bay cao bay xa của Triệu Hành.
Giọng cậu rụt rè, hơi lùi về sau, cố gắng né tránh cái chạm của Triệu Hành.
Triệu Hành cúi đầu mới phát hiện hắn đã vô tình sờ đùi Lạc Minh Sơn, tay nhém chạy vào vùng cấm. Lạc Minh Sơn nắm chặt mép quần đùi, cậu cúi đầu nên không nhìn thấy vẻ mặt nhưng lỗ tai và cổ đỏ bừng, chắc bị doạ sợ rồi.
Triệu Hành thản nhiên rút tay về, sau đó đặt chân cậu xuống, ra vẻ đàng hoàng đứng đắn mà tiếp tục dùng bình xịt y tế xử lý vết thương trên người cậu. Tuy lòng đã xác định nhưng Triệu Hành vẫn không định ra tay với Lạc Minh Sơn quá sớm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!