Ra khỏi ảo cảnh, vừa mở mắt thì Triệu Hành đã thấy mình ở dưới đáy hồ. Dưới ánh sáng lấp lóe từ đèn pin, toàn bộ đáy hồ đều yên tĩnh, chỉ còn những bụi rong nhẹ nhàng đong đưa trong nước nhưng phía sau những bụi rong đó lại chẳng còn cánh cửa nào nữa.
Tất cả chuyện vừa xảy ra giống như chỉ là giấc mơ của Triệu Hành vậy.
Bỗng hắn giật mình cúi đầu mở đai lưng, nhìn thấy bốn thứ hoa linh cho mình thì thở phào, may mà không phải mơ. Triệu Hành nhặt đèn pin, làm nóng cơ thể rồi ra sức bơi.
Đúng lúc này, một bóng đen bơi tới chỗ hắn.
Người nọ đi ngược sáng, cả người che kín mít, dáng vẻ cũng mơ hồ không rõ.
… Lạc Lạc?
Triệu Hành sửng sốt.
Mãi đến khi người nọ bơi đến gần, cũng lộ ra cái mặt nạ đen và quần áo gắn huy chương đỏ thì Triệu Hành mới hay mình nhìn nhầm. Người này là D066 chứ không phải Lạc Minh Sơn. Cũng đúng, sao Lạc Minh Sơn ở đây được chứ? Chắc do nghe mấy lời linh tinh của hoa linh nên giờ đầu óc hắn khờ luôn rồi.
Nhưng… sao D066 lại ở đây?
Triệu Hành còn chưa kịp hỏi thì D066 đã bơi đến ôm chầm lấy hắn. Hồ sâu không thấy đáy, dòng nước chảy mạnh khiến cá tôm xung quanh bơi đi mất, âm thanh cũng không rõ ràng.
Nhưng Triệu Hành vẫn có thể nghe rõ được hơi thở nặng nề và nhịp đập loạn xạ của D066 dưới lớp mặt nạ nhờ vào thính giác vượt trội của mình. D066 siết chặt tay, gần như muốn khảm cả người trong tay vào cơ thể mình, như vừa tìm lại được một món báu vật đã mất.
Triệu Hành ngơ ngác, hơi ngả về trước ghé vào tai D066 hỏi:
"D066? Sao cậu ở đây?"
D066 im lặng, hệt như không nghe thấy.
Triệu Hành thử đẩy cậu ta, tiếng hít thở của D066 ngưng một chút rồi mới từ từ buông Triệu Hành.
Triệu Hành hỏi lần nữa:
"Sao cậu xuất hiện ở đây? Cậu biết tôi ở đây à?"
Giọng D066 khàn khàn:
"Anh mất tích hai ngày rồi, em mới biết thôi. Anh đi đâu vậy? Có bị thương không?"
Triệu Hành hoảng hồn.
Hai ngày?
Dòng chảy thời gian của ảo cảnh vậy mà giống với bên ngoài? Khó trách bụng cứ cồn cào mãi, ra là đói meo râu rồi.
Triệu Hành cuống quýt đáp:
"Tôi không bị thương, khỏe lắm… chúng ta lên bờ rồi nói tiếp."
Tuy quần áo bọn họ không thấm nước còn lọc được khí, không ảnh hưởng việc nói chuyện, nhưng áp lực của nước đè lên mặt nạ khiến giọng hơi ồm ồm, nghe không rõ.
Khi nãy hắn ghé sát tai D066 mà cậu ta còn không nghe rõ cơ mà.
D066 vén mái tóc hơi dài đằng sau mặt nạ, không nhúc nhích:
"Em… em không thể ra ngoài."
À, cũng đúng.
Triệu Hành nhớ ra D066 đang bị toàn đảo truy nã, đúng là không tiện xuất hiện trước mặt mọi người.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!