Chương 3: Cứu cậu

Sau khi Lạc Minh Sơn tận mắt thấy Triệu Hành nói ra câu này thì tia sáng cuối cùng trong mắt cũng vụt tắt.

"Người anh em! Không xen vào chuyện của người khác là tốt, đúng là người thông minh mà!" Trương Thăng cười ha ha, cánh tay cường tráng xăm kín mít ôm lấy bả vai Lạc Minh Sơn.

Lạc Minh Sơn không giãy giụa nữa mà ngơ ngác nhìn Triệu Hành, đôi mắt tối sầm không còn tia sáng nào, dường như biến thành một con búp bê xinh đẹp.

Bàn tay thô ráp của Trương Thăng vuốt ve cánh tay Lạc Minh Sơn, trong cổ họng phát ra tiếng cười suồng sã.

Nhìn cay mắt cực kỳ.

Triệu Hành ngoảnh mặt đi, không kiên nhẫn phất phất tay:

"Ra ngoài làm, đừng có làm phiền tao ngủ."

"Đương nhiên, đương nhiên rồi." Trương Thăng kéo Lạc Minh Sơn đi ra bên ngoài.

Lạc Minh Sơn đột nhiên phản ứng, bắt đầu vùng vẫy vô ích.

Cậu bám chặt vào khung cửa, gần như tuyệt vọng hét lên:

"Anh A Hành, anh A Hành, cứu em với…"

Trương Thăng bịt miệng cậu, dùng vũ lực kéo người ra ngoài.

Triệu Hành lần nữa nằm xuống giường, đắp chăn ngủ tiếp.

Sau khi rời khỏi phòng 1502, vẻ mặt của thiếu niên tóc dài đẹp tựa tinh linh trong tay Trương Thăng đột nhiên trở nên thờ ơ.

Bước chân hơi khập khiễng.

Có điều Trương Thăng không quan tâm đến những điều này, gã ta nghĩ đến chuyện tuyệt vời sắp tới thì máu toàn thân đã sôi ùng ục lên.

Lạc Minh Sơn mới vào ngày hôm kia, Trương Thăng vừa gặp đã si mê ngay. Không biết vì sao, hôm qua Trương Thăng rõ ràng cảm giác được thiếu niên này dường như đang đứng ở một nơi cao xa không thể với tới, nhưng hôm nay… cậu lại giống như đột nhiên ngã từ trên cao xuống mất rồi.

Nghĩ đến con mồi ngon sắp vào tay, trái tim Trương Thăng lập tức đập thình thịch, lòng bàn tay cũng đổ đầy mồ hôi.

Gã ta miệng cười toe toét vui vẻ, đẩy cậu vào một căn phòng kho tăm tối không có người giám sát nằm ở góc cầu thang âm u.

Lạc Minh Sơn cúi đầu, ngoan ngoãn đi vào.

Lạch cạch. Lạc Minh Sơn giúp Trương Thăng mở khóa.

Trương Thăng đột nhiên cảm thấy hơi là lạ.

Trong nhà kho không có đèn nhưng trên cửa có một tấm kính mờ nhỏ, ánh sáng từ bên ngoài lờ mờ chiếu vào khiến cho cả căn phòng trở nên mờ ám tối tăm.

Mày đến sớm rồi.

Một giọng nói lạnh như băng chậm rãi vang lên, nghe không ra cảm xúc gì nhưng lại khiến trái tim người ta giật thót khó hiểu.

Trương Thăng đơ một lúc mới nhận ra câu này là do Lạc Minh Sơn nói. Trong nháy mắt, gã ta cảm nhận được hoang mang và sợ hãi trong cùng một lúc.

… Sao Lạc Minh Sơn đột nhiên giống như là biến thành người khác thế?

Trương Thăng cảm nhận được nguy hiểm, gã ta muốn trốn khỏi đây.

Ánh sáng lờ mờ buông xuống phía sau thiếu niên tóc dài, chiếu một tầng ánh sáng nhàn nhạt lên thân hình cậu. Cậu hơi cúi đầu, tao nhã đeo một đôi găng tay không biết lấy từ đâu ra, vẻ mặt lạnh lùng khiến người khác cảm giác cậu tựa như một vị thần linh ở trên cao không thể nào chạm đến.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!