"Đứa nào chỉnh độ trong suốt vậy? Không biết hôm nay bọn tôi từ dưới lòng đất lên sao? Sắp mù mắt luôn rồi này!"
Tiếng quát cộc cằn của người phụ nữ vọng tới từ thang máy.
Triệu Hành lập tức nhắm mắt cúi đầu, giả đò hôn mê.
Cửa thang máy chậm rãi mở, bên ngoài là giọng xin lỗi khép nép của một cô gái trẻ. Mặc dù nhắm mắt, Triệu Hành vẫn cảm giác được thế giới tươi sáng bên ngoài đột nhiên tối sầm, nhiệt độ cũng hạ xuống.
Người phụ nữ nói với cô gái:
"Em ở đây giám sát tụi nó, bọn chị đi khử trùng. Dưới đất toàn mùi ẩm mốc, cảm giác trên người dính khuẩn thế nào ấy."
Cô gái: Vâng ạ.
Mới đặt chân đến nơi xa lạ, không rõ xung quanh có lắp camera giám sát không nên Triệu Hành vẫn vờ hôn mê, không dám hành động hấp tấp.
Mãi đến khi tên tội phạm cạnh hắn cử động, cổ họng rên rỉ thì Triệu Hành mới lặng lẽ mở mắt.
Hắn thấy mình đang ở trong căn phòng rất lớn, sàn nhà bằng phẳng nhưng tường và trần lại trong suốt như tấm kính hình bán cầu.
Chẳng qua kính này màu xám đậm như được phủ tấm màng.
Có lẽ vì bị chỉnh độ trong suốt.
Triệu Hành dòm vầng sáng mặt trời trên đầu qua tấm kính màu xám, ngoài ra không thấy gì khác.
Quan sát xong, hắn bắt đầu soi đồ đạc trong phòng. Ở đây không có ngọn đèn nào nhưng vẫn rất sáng, dường như ngay cả mặt đất cũng đang phát sáng.
Trong phòng còn có vài phòng nhỏ hình bán cầu, phòng lớn nhất có màu đen tuyền, không rõ bên trong chứa gì.
Ồ, đúng rồi, ở đây còn có một cô gái trẻ khoảng 17 18 tuổi, buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồ bó sát công nghệ cao laser, ngồi im lặng trên ghế cách đó mười mét với vẻ lo lắng.
Cô cẩn thận quan sát đám tội phạm đang dần tỉnh lại.
Số F003 đã ở tù mười ba năm, chừng ấy năm không gặp phụ nữ nên vừa thấy thiếu nữ trong sáng đáng yêu là cặp mắt gã ghim chặt cô.
Do mới tỉnh nên đầu óc còn ngờ nghệch, gã cười dâm đãng, mồm sủa mấy lời bẩn thỉu:
"Em gái ơi, đây là đâu vậy? Lại đây nói chuyện với anh nào… Cô bé, em mặc đồ bó đẹp quá, có ai khen dáng người em rất đẹp chưa…"
Đôi mắt cô bé đỏ hoe: Im đi!
F003:
"Ui, mắc cỡ hả? Chết thật, lỗi anh, lỗi anh…"
Gã còn chưa nói xong, cô bé kia đã cầm một cục hình vuông giống điều khiển từ xa, bấm vào con số. Ngay sau đó, số F003 thình lình run rẩy rồi hộc máu té xỉu.
Bầu không khí phút chốc im bặt.
Cô gái lau nước mắt, nhỏ giọng hỏi người bên cạnh số F003:
"F004, người kia chết chưa?"
F004 sờ mũi số F003, lắc đầu dè dặt đáp: Chưa chết.
Cô gái thở phào:
"May quá, làm tôi sợ muốn chết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!