Chương 26: Tôi đã phạm quy tắc của triệu hành tôi ăn năn tôi sám hối

Triệu Hành bị đánh thức.

Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như hắn nghe thấy tiếng hai người đang tranh cãi.

Một người nói: "Mày giẫm lên chân tao!"

Một người khác nói: "Mắt mày bị chó ăn rồi hả? Tao đâu có giẫm!"

Mẹ kiếp, trú ôn trú ngục gì vậy trời? Đang yên đang lành chạy đến trước cửa phòng hắn cãi lộn? Quậy không có người khác ngủ hay gì?

Triệu Hành tức giận mở mắt ra, xỏ dép lê mở cửa ra định trút giận cơn gắt ngủ của mình. Nhưng vừa mở cửa, hành lang yên lặng trống rỗng, không có ai cả.

Triệu Hành sửng sốt.

Sao thế được?

Rõ ràng hắn nghe tiếng ồn gần sát bên mà, nếu không phải còn có lý trí, hắn còn nghĩ hai người kia đang cãi cọ bên tai mình nữa cơ.

Triệu Hành gãi tai phải không hiểu sao lại nóng ran cả lên.

Ảo giác? Hay nằm mơ thế?

Triệu Hành lắc đầu, cũng không xoắn quýt nữa mà thay quần áo ra ngoài.

Sáng nay có kiểm tra tư tưởng, Triệu Hành không thèm quan tâm, hắn cảm thấy có đi hay không cũng chẳng được gì, nhưng hắn rất có hứng thú với kết quả kiểm tra của Lạc Minh Sơn, dù sao cũng đáng giá 50 triệu đấy.

Đang đi thì bỗng nghe thông báo ở quảng trường Mặt Trời K13.

"Mười phút nữa sẽ bắt đầu kiểm tra tư tưởng. Mời tất cả nhân viên đến phòng học đúng giờ để làm kiểm tra."

Thông báo ngắn gọn chỉ phát một lần, sau khi thông báo xong, có mấy nhân viên sắp trễ thi bỗng nhiên điên cuồng chạy.

Triệu Hành là ngoại lệ.

Hắn không đến phòng giáo dưỡng số 7, mà chậm rãi ung dung đi bộ đến văn phòng của Lương Tiểu Bàn.

Lương Tiểu Bàn là giáo viên thực tập, bình thường dạy thay người máy vẫn được, còn những việc như kiểm tra tư tưởng không liên quan gì đến anh ta. Khi Triệu Hành đến, Lương Tiểu Bàn đang theo dõi camera, màn hình giám sát được chia thành năm phần, là năm "nhân viên luồng xanh" đã trả tiền.

Lúc Triệu Hành đến, Lương Tiểu Bàn cười xởi lởi, điều chỉnh màn hình của Lạc Minh Sơn ở mức tối đa, nhường ghế cho Triệu Hành và nói: "Đang làm bài kiểm tra viết, anh đừng lo lắng, miễn cậu ta không nộp giấy trắng thì chúng tôi sẽ cho cậu ta điểm cao."

Màn hình độ nét rất cao, hiện chân thực đôi lông mày rũ xuống và đôi môi nhợt nhạt của Lạc Minh Sơn. Đang bị ốm hả? Sao mà môi má gì cũng trắng bệch thế kia?

Lạc Minh Sơn nhận bài thi, cậu nhìn xung quanh rồi viết tên và mã số của mình một cách ngay ngắn. Lạc Minh Sơn thi viết rất tốt, ngoại trừ nét chữ có hơi trẻ con, những câu khác gần như giống hệt với câu trả lời tiêu chuẩn.

Ngay cả Lương Tiểu Bàn cũng phải liên tục sợ hãi thán phục: "Giỏi thế trời! Cảm giác như cậu ta không cần đút lót cũng thi được điểm cao ngất ngưởng!"

Nói xong anh ta dòm Triệu Hành, ho nhẹ rồi thận trọng nói: "Ừm… tôi nói cho anh biết trước, dù cậu ta thi đạt điểm cao, chúng tôi cũng không hoàn tiền đâu."

Triệu Hành phớt lờ anh ta, tiếp tục nhìn Lạc Minh Sơn trên màn hình. Bài thi viết có thời gian là hai giờ, Lạc Minh Sơn chỉ dùng nửa giờ đã giải xong các câu hỏi. Cuối bài thi là một câu hỏi trả lời ngắn để lấy điểm, có tiêu đề là "Nếu được làm lại từ đầu, bạn có còn phạm sai lầm tương tự và đến đây không? Hãy trả lời có hoặc không và giải thích lý do ngắn gọn."

Lạc Minh Sơn nắm cây bút trong tay rồi viết xuống từng chữ từng chữ.

"Có, bởi vì tôi tới nơi này sẽ gặp được anh A Hành."

Bởi vì làm xong bài cũng không thể nộp sớm, viết xong câu này, cậu bèn gác bút, xoa xoa tai phải, mệt mỏi nhắm mắt rồi nằm xuống bàn ngủ.

Lương Tiểu Bàn trợn mắt há mồm.

Anh ta quay đầu nhìn thì thấy Triệu Hành vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào hàng chữ trên màn hình, ánh mắt ảm đạm không rõ ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!