Sau cùng, thiết bị nghe lén mà trưởng ngục đưa cho Triệu Hành là một cục nam châm tròn nhỏ, kích thước cỡ móng tay cái, vừa khéo có thể gắn vào vòng tay điện tử Triệu Hành.
Lúc trưởng ngục đưa nó cho Triệu Hành còn ghé sát tai hắn, nhỏ giọng dặn dò:
"Có thể phía trên sẽ kiểm tra."
Phía trên ở đây có thể hiểu là lãnh đạo cấp cao hoặc ám chỉ trên mặt đất.
Rõ ràng, cả hai đều biết là vế sau.
Triệu Hành nhìn gã một cái, thầm than lời tên quản giáo này nói không sai:
"Biết rồi, tôi sẽ tùy cơ ứng biến."
Triệu Hành đi vào thang máy của tòa nhà số 8, tự nhiên có hơi xấu hổ.
Ban đầu ký túc xá tám người của hắn ở tầng 15 dưới mặt đất, nhưng sáng hôm qua Lạc Minh Sơn mới bỏ ra 500 điểm hối cải để đổi sang một phòng đôi ở tầng ba cho hắn.
Vậy giờ hắn ngủ ở đâu đây?
Theo lý mà nói, Triệu Hành đã tuôn ra đống lời khó nghe như vậy thì hắn nên lạnh lùng nhẫn tâm rời khỏi phòng đôi và quay về phòng tám người mới đúng.
Nhưng mà…
Phòng tám người không còn là ký túc xá của hắn nữa, tội phạm ở đây không được phép ở cùng nhau, vi phạm một lần sẽ bị phạt 20 điểm hối cải.
Đây cũng là nguyên nhân khi đó Trương Thăng bị hắn dùng đèn pin đánh bất tỉnh ở phòng kho nhưng sau khi tỉnh lại vẫn nơm nớp lo sợ lẻn về ký túc xá.
Hơn nữa, trong người Triệu Hành chẳng còn xu điểm nào cả! Nếu giờ hắn dám tới phòng 1502, ngày mai thức dậy khỏi cần tới phòng giáo dưỡng nữa mà đi thẳng đến phòng giật điện là được.
Trong lúc Triệu Hành đang rối trí, Lạc Minh Sơn đã lặng lẽ nhấn nút tầng ba. Kể từ khi cãi nhau với Triệu Hành xong, Lạc Minh Sơn vẫn tỏ ra rất im lặng.
Thậm chí cậu còn trở nên chừng mực hơn rất nhiều, luôn giữ khoảng cách với Triệu Hành hơn một mét, dù đang đi chung thang máy cậu cũng cụp mắt lẳng lặng đứng trong góc.
Lạc Minh Sơn biểu hiện chán nản đến vậy nhưng Triệu Hành lại không hề mất tự nhiên.
Chả sao.
Dù gì hắn cũng là tên xấu xa mà.
Đến việc xỉ vả người khác rồi không chút do dự tiêu hết một trăm triệu của người ta hắn còn làm được thì mặt dày ngủ trong phòng đôi có là gì chứ?
Kẻ xấu tung hoành, không cần lý do, không cần kiêng dè.
Ting!
Thang máy đến nơi, Triệu Hành đi ra trước rồi mở cửa và bước vào phòng như trở về nhà mình, tắm rửa qua loa, sau đó nằm xuống ổ chăn mà Lạc Minh Sơn đã trải cho hắn.
Chăn nệm của Lạc Minh Sơn trải vừa mềm mại vừa êm ái, còn thoang thoảng mùi thơm dễ chịu, luôn có thể khiến Triệu Hành chìm vào giấc ngủ với tốc độ nhanh nhất.
Thế nhưng hôm nay, Triệu Hành lại hơi khó ngủ.
Dưới ánh đèn mờ tối, hắn nhìn Lạc Minh Sơn từ từ vào cửa, im lặng đánh răng rửa mặt, im lặng lên giường ngủ.
Hệt như một linh hồn vất vưởng bị ép buộc ở chung phòng với Triệu Hành.
Cảm giác đầu tiên sau khi Triệu Hành ngủ dậy là đau đầu.
Cảm giác thứ hai là: Tiêu rồi, hắn ngủ quên. Chộp lấy đồng hồ báo thức lên nhìn, quả nhiên. Tiết học đầu tiên của phòng giáo dưỡng số 7 đã bắt đầu được mười lăm phút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!