Sắc mặt Triệu Hành lập tức trở nên khó coi: "Ai bắt nạt cậu?"
Hắn hơi ngừng, đổi cách nói: "Ai đưa cậu vào đây? Rốt cuộc có chuyện gì? Kể rõ ra xem nào."
Nghe Lạc Minh Sơn kể xong, cuối cùng Triệu Hành cũng hiểu toàn bộ câu chuyện. Hóa ra Lạc Minh Sơn thấy hắn mãi chưa về nên đến xưởng gỗ tìm. Kết quả có một quản giáo nói với cậu rằng Triệu Hành đã đến nhà xưởng đỉnh cấp, hỏi cậu có muốn làm ở đó không.
Lạc Minh Sơn vừa đến thì bị yêu cầu cấy thiết bị vào cơ thể, cậu không đồng ý nên bị người máy ném vào đây.
Triệu Hành: "…"
Triệu Hành cạn cmn lời.
Hắn cốc mạnh vào đầu Lạc Minh Sơn, mắng: "Sao cậu ngốc vậy hả? Không biết đề phòng người khác à? Người khác nói tôi ở đây thì cậu ngoan ngoãn chạy đến sao?! Cậu biết đây là đâu không mà dám tới vậy? Bị người khác bán đi cũng không biết!"
Lạc Minh Sơn cụp mắt: "Nhưng đúng là anh Triệu ở đây mà."
Triệu Hành: "…"
Triệu Hành bực bội gãi đầu, dựa lưng vào tường, vẻ mặt chán nản: "Thôi được rồi, đằng nào cũng bị nhốt ở đây, không biết mai có được ra ngoài không."
Lát sau hắn thấy rảnh quá, vò đầu bứt tóc, móc trong túi ra miếng gỗ, dao khắc và đèn pin mà mới mua hôm qua, bắt đầu làm quà sinh nhật cho Lạc Minh Sơn.
Lạc Minh Sơn nghiêng đầu nhìn, ánh mắt sáng lên: "Anh Triệu đang chuẩn bị quà sinh nhật cho em ạ?"
Triệu Hành không để ý "ừ" một tiếng: "Cậu muốn cái gì?"
Lạc Minh Sơn mỉm cười: "Anh Triệu, anh khắc cho em một con hổ nhỏ đi, em muốn anh khắc nó đáng yêu xíu."
Triệu Hành cười nhạo, khinh thường nói: "Thỏ mới đáng yêu, hổ thì có gì mà đáng yêu chứ? Coi nhé, anh sẽ khắc cho chú mày một chú hổ thật hung dữ!"
Triệu Hành khi khắc gỗ thì tâm cũng tịnh hơn, mọi bực dọc phiền muộn đều bỏ lại phía sau. Hắn nghiêm túc tập trung, múa dao điêu luyện, biến một miếng gỗ bình thường chẳng có gì đặc biệt trở thành chú hổ sống động như thật.
Lạc Minh Sơn cũng cong môi, chăm chú nhìn hắn.
Trưởng ngục chờ bên ngoài đã lâu cẩn thận truyền một dòng điện yếu ớt đến vòng tay của Lạc Minh Sơn, ngầm xin chỉ thị tiếp theo. Lạc Minh Sơn ngẩng đầu nhìn camera, đôi môi mỏng xinh đẹp mấp máy: "Đợi chút đi."
Khắc xong, Triệu Hành thở hắt ra, đứng dậy duỗi tay duỗi chân, ném đồ cho Lạc Minh Sơn: "Sinh nhật vui vẻ."
Con hổ này đã tốn rất nhiều thời gian của Triệu Hành, ít nhất phải hai ba tiếng đồng hồ, cộng thêm thời gian hắn ngất xỉu… Hiện tại đã qua mười hai giờ đêm, vừa vặn đến sinh nhật tuổi mười tám của Lạc Minh Sơn.
Lạc Minh Sơn cũng đứng dậy, cẩn thận nâng niu món đồ gỗ trong tay. Đó là một con hổ lớn xinh đẹp, đôi mắt to tròn, miệng há rộng như thể sắp chồm lên vồ lấy con mồi mà nó thèm muốn, trông rất oai phong hung dữ.
Lạc Minh Sơn cười híp mắt, đưa tay chọc răng hổ: "Thật đáng yêu."
Giống y như Triệu Hành vậy.
Triệu Hành: "???"
Triệu Hành cứ ngỡ bản thân đã làm hỏng miếng gỗ, cuống quít chạy lại xem.
… Cũng không hỏng mà. Con hổ này dáng vẻ hung ác, ánh mắt vừa tàn nhẫn vừa tham lam, chắc chắn là một con hổ hung ác xịn sò.
Triệu Hành liếc Lạc Minh Sơn, trong lòng rối rắm. Còn trẻ mà mắt mũi đã tèm nhèm rồi.
… Đợi đã!
Triệu Hành phát hiện ra một vấn đề quan trọng. Hắn cau mày, nghiêm mặt kéo Lạc Minh Sơn đến sát mình, ngạc nhiên khi thấy Lạc Minh Sơn mới mười tám tuổi mà đã cao hơn mình rồi!
Triệu Hành híp mắt nhìn Lạc Minh Sơn với vẻ mặt không vui: "Cậu cao mét bao nhiêu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!