Lạc Minh Sơn phát hiện Triệu Hành mất tích, là khi hắn ra ngoài đã ba tiếng vẫn chưa thấy về.
Lạc Minh Sơn như phát điên khi không tìm thấy Triệu Hành. Cậu tự nói với bản thân, Triệu Hành sẽ không sao đâu, Triệu Hành là người lợi hại nhất mà cậu biết, không ai có thể làm hắn bị thương.
Nhưng cậu cũng rất lo, lo rằng sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra với hắn.
Trên đường chạy đến khu trung tâm giám sát, Lạc Minh Sơn cố gắng sử dụng năng lực của mình, dỏng tai lên nghe, phóng tầm mắt nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm những tin tức có liên quan đến Triệu Hành, đột nhiên tầm nhìn của cậu mờ đi.
Sau đó cậu thấy một hình ảnh chân thật y như bản thân đang ở trong đó.
Đó là căn phòng tối tăm âm u, xung quanh là tường sắt. Triệu Hành ngã trên đất, miếng gạc mà Lạc Minh Sơn băng bó cho hắn vào trưa hôm nay đã rơi ra, lần nữa dính đầy máu.
Tay áo hắn rách bươm, quần áo loang lổ vết máu, đôi môi tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu.
Tim của Lạc Minh Sơn như ngừng đập. Cậu bước lên một bước, định dang tay ra ôm lấy Triệu Hành nhưng cảnh tượng trước mắt đã biến mất.
Lạc Minh Sơn biết rõ bản thân đã nhìn thấy gì.
Đây không phải ảo giác.
Giống như tai cậu có thể nghe được âm thanh xa hơn người bình thường, mắt cậu cũng vừa thấy hình ảnh ở một nơi xa nào đó, chắc hẳn là một trong những năng lực vừa thức tỉnh của cậu. Như vậy cho thấy, Triệu Hành đang bị nhốt trong một không gian kín nào đó, trên người chồng chất vết thương.
Lạc Minh Sơn không dằn được nôn nóng, cậu không đủ kiên nhẫn check từng camera giám sát nữa. Thế là cậu đi thẳng đến văn phòng trưởng ngục.
Và rồi, cậu nghe thấy tên Triệu Hành ở hành lang.
Trưởng ngục dùng hết sức siết chặt bàn, run bần bật: Tôi… tôi nói… nói…
Lạc Minh Sơn buông cổ gã ra, sau đó xách cổ áo gã ném mạnh xuống ghế: Nói đi.
"Triệu Hành… Triệu Hành đang ở trong phòng sám hối của nhà xưởng, chỗ đó khá khó tìm, để tôi gọi người máy đến đưa cậu đi!"
Nói xong, gã run tay nhấn nút gọi trợ lý người máy trên bàn. Cùng lúc đó, một tay khác của gã lặng lẽ thò xuống gầm bàn.
Bộp!
Cổ tay của gã bị tóm lấy, đồ trong tay cũng bị hai ngón tay trắng nõn moi ra. Lạc Minh Sơn nghịch cái nút nam châm hình bầu dục dưới bàn, nheo mắt: Đây là gì?
Nhìn thấy tia hy vọng cuối cùng tan thành mây khói, trưởng ngục run rẩy:
"Đó là công cụ để khống chế… bạo động. Xin, xin lỗi, tại tôi sợ quá."
"Khống chế như thế nào?"
"… Vòng tay thân phận trong vòng ba mét đổ lại sẽ phát ra dòng điện."
Lạc Minh Sơn cười khẩy, nắm cằm trưởng ngục, mở miệng gã ra rồi nhét cái nút bấm vào, ép gã nuốt xuống.
Ngay khi trưởng ngục đang khom người ho khan, Lạc Minh Sơn lại xách gã lên:
"Nếu không muốn gọi người máy thì ông tự dẫn đường đi."
Trưởng ngục không còn sức phản kháng, đành im lặng dẫn đường cho Lạc Minh Sơn, mới bước ra cửa thì trưởng ngục bàng hoàng.
Bên ngoài đã biến thành mớ hỗn độn, ba trạm kiểm soát dọc đường đều bị phá hủy, mấy quản giáo nằm la liệt trên đất.
Trưởng ngục kinh hãi, thở gấp, bước chân cũng chần chừ. Gã hít thật sâu, lấy hết can đảm nói nhỏ:
"… Tôi có thể bí mật đưa cậu ra khỏi ngục giam, Triệu Hành cũng thế. Tôi sẽ xóa hết lý lịch hồ sơ phạm tội của cả hai cậu, cậu thấy vậy được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!