Chương 2: Lạc minh sơn

"Hả? Bảo bối Lạc Lạc sao không nói chuyện nữa rồi? Bị dọa sợ rồi hả?"

Thanh niên đẹp trai có giọng nói trầm ấm nghe rất êm tai, dòm như cặp đôi đang thì thầm với nhau nhưng trên mặt hắn lại lộ ra nụ cười tàn ác.

Y như con mèo lớn vừa bắt được con mồi vậy.

Hắn tự mãn, làm bất cứ điều gì mình muốn với mục đích dồn người khác vào chỗ chết, trong mắt hắn lộ rõ niềm vui sướng ác nhơn.

Dễ thương hệt như lúc còn nhỏ.

Chỉ là khi còn nhỏ, con mèo lớn này luôn nắm lấy tay Lạc Minh Sơn cùng nhau tung hoành.

Mà giờ đây, hắn và Lạc Minh Sơn lại là kẻ thù.

Lạc Minh Sơn khó nhọc mở mắt, dưới ánh đèn tròng mắt của cậu ta giống như mảnh vụn của những ngôi sao, ướt đẫm nước mắt. Lông mi cậu khẽ rung, đôi môi tái nhợt nhuốm đầy máu, khó thở đến độ hai má đỏ bừng.

Tay Triệu Hành siết chặt từng chút một.

Sắc mặt thiếu niên ngày càng đỏ, hơi thở cũng yếu ớt, cố gắng ngẩng đầu. Khi thân thể nhuốm máu đau đớn, con người ta lại vô thức cầu xin mà không biết rằng dáng vẻ cậu thế này càng khơi dậy dục vọng mãnh liệt còn sót lại.

Vài người đàn ông đang xem thậm chí còn thở hổn hển. Nhưng tất cả mọi người đều biết – hắn không thể tiếp tục làm thế, nếu không cậu ta sẽ chết mất. Nhóc đẹp trai này mỏng manh như đôi cánh mỏng trong suốt của chuồn chuồn vậy, bóp nhẹ xíu thôi sẽ vỡ tan.

Giữa lúc hai bên giằng co, Trương Thăng vội muốn bước lên ngăn Triệu Hành, nhưng chưa kịp nói gì thì Triệu Hành đã buông tay tha cho thiếu niên ấy.

Thiếu niên thở hồng hộc như sắp chết, mặt đỏ bừng như muốn bốc cháy, lồng ngực phập phồng, vừa đau vừa sợ, toàn thân run rẩy nhưng không phát ra tiếng, giống như cậu chỉ có một mình trong bầu không khí yên tĩnh vô vọng, cô lập với mọi người xung quanh.

Mà ngay sau đó, bầu không khí này đã bị phá vỡ một cách tàn nhẫn.

Triệu Hành hung hăng lôi cậu dậy rồi ném vào phòng.

Sau đó hắn lấy khăn tắm treo trong phòng lau tay rồi kéo vali, nhìn Trương Thăng đang chặn cửa:

"Tôi với nó có vài chuyện cũ, lần sau anh tới đi."

Hắn nói khách sáo nhưng cách ra tay tàn nhẫn không nhân nhượng, mang theo sự căm thù cho thấy hắn không phải dạng vừa.

*Tinh!*

*Triệu Hành, trừ 15 điểm, số dư 115 điểm hối cải.*

Một trăm mười lăm điểm hối cải!

Xung quanh loáng thoáng tiếng hít khí.

Giàu quá mà! Hèn chi hắn kiêu căng thế!

Đôi mắt của Triệu Hành chậm rãi lướt qua đám đàn em của Trương Thăng.

Tuy rằng không nói, nhưng theo bản năng Trương Thăng cảm thấy người này đang tính toán xem đánh bọn họ sẽ phải trả bao nhiêu điểm hối cải.

Trương Thăng khôn ngoan lùi một bước.

Triệu Hành gật đầu với gã ta, sau đó đóng cửa phòng.

"Anh Trương? Chúng ta bỏ qua cho nó vậy sao? Chị dâu ta bị nó cướp đi rồi!"

Ngu quá! Ai đó tát vào ót hắn, trầm giọng nói:

"Thằng đó nhìn là biết không phải dạng vừa, còn sở hữu nhiều điểm hối cải như vậy…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!