Triệu Hành thấy mình là hệt như thằng ngốc vậy.
Thực ra đêm qua Triệu Hành cũng trằn trọc khó ngủ. Hắn nằm trên giường, tay cầm tấm thẻ điện tử nhìn số điểm hối cải khổng lồ trên đó, trong đầu bất chợt hiện lên khuôn mặt của Lạc Minh Sơn.
Lạc Minh Sơn nằm trên lưng hắn, chóp mũi nhẹ nhàng cọ gò má hắn.
Lạc Minh Sơn đứng ở cổng trung tâm thẩm vấn, lặng lẽ chờ hắn giữa dòng người.
Lạc Minh Sơn ngẩng đầu nhìn hắn, thỏ thẻ rằng:
"Em là bé nô lệ của anh."
Triệu Hành dán tấm thẻ lên trán, trái tim bỗng ấm áp xốn xang.
Nháy mắt đó, hắn nghĩ… Đúng là Lạc Minh Sơn đã làm chuyện có lỗi với hắn nhưng khi đó cậu chỉ mới 5 tuổi thôi, nguyên nhân cũng do bị Lương Tiểu Bàn bắt ép, chắc hẳn cậu đã rất sợ hãi.
Một đứa trẻ năm tuổi bị ép làm chuyện sai trái.
Hình như… Cũng không phải không thể tha thứ được? Muốn trách thì phải trách Lương Tiểu Bàn.
Cho nên khi Triệu Hành nhìn thấy Lương Tiểu Bàn, ngoài tức giận không kiềm chế ra thì chỉ còn cảm giác nhẹ nhõm như trút bỏ được gánh nặng bấy lâu.
Triệu Hành không biết Lương Tiểu Bàn làm sao có can đảm xuất hiện trước mặt hắn, thậm chí còn trơ mặt chào hỏi hắn nhưng người này xuất hiện rất đúng lúc. Vừa hay có chỗ để hắn trút bỏ thù hận khi xưa và lửa giận bây giờ.
Triệu Hành thực sự muốn bón hành cho anh ta, vì bản thân hắn mà cũng vì Lạc Minh Sơn. Nhưng Triệu Hành không ngờ Lương Tiểu Bàn lại giả ngu, chối đây đẩy những chuyện mình từng làm.
Nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, Lương Tiểu Bàn ấm ức gào thét:
"Tôi không có, tôi không có làm những chuyện đó! Tôi thề!"
"Mười hai năm trước tôi là người đầu tiên ra tù! Mẹ tôi cũng được thả sớm! Tôi tuyệt đối không xúi giục Lạc Minh Sơn vu khống anh!"
"Tôi ra tù sớm hơn anh mà! Chẳng qua tôi chưa nói lời tạm biệt anh thôi! Rất nhiều người biết tôi ra tù sớm đó! Tôi thề tôi không có nói dối!"
"Là Lạc Minh Sơn nói dối, thằng nhóc đó nói láo! Mẹ nó chứ!"
Lương Tiểu Bàn và Lạc Minh Sơn, Triệu Hành đương nhiên tin người sau hơn rồi.
Hắn chẳng thèm tin lời ngụy biện của Lương Tiểu Bàn nên đã xông vào phòng đăng ký học viên năm nhất của phòng giáo dưỡng số 8, sử dụng thẻ làm việc của Lương Tiểu Bàn để mở một phòng thi trống, lôi đầu Lương Tiểu Bàn ngồi vào ghế phát hiện nói dối.
Sau chuyện này, Triệu Hành bị trừ 200 điểm hối cải nhưng hắn không quan tâm, hắn chỉ muốn Lương Tiểu Bàn cứng họng không chối được nữa, có chết cũng phải chết cho rõ ràng.
Nhưng cuối cùng, người cứng họng lại chính là Triệu Hành.
… Ghế phát hiện nói dối đã chứng minh Lương Tiểu Bàn không nói dối.
Lương Tiểu Bàn ấm ức khóc lớn:
"Lạc Minh Sơn nó bị điên đó, nó tự biên tự diễn rồi dàn cảnh mà, còn vu khống cho tôi nữa?"
Đầu Triệu Hành đau như búa bổ.
…
"Lương Tiểu Bàn đã được ghế phát hiện nói dối trả lại sự trong sạch. Lạc Minh Sơn, cậu có muốn thử không?" Triệu Hành chế nhạo.
Lạc Minh Sơn cụp mắt, không nói lời nào.
Triệu Hành xách cổ áo Lạc Minh Sơn, lôi cậu đến phòng đăng ký học viên mới của phòng giáo dưỡng số 8.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!