Chương 17: Toàn khu mất điện

Triệu Hành nói xong thì thấy có gì đó sai sai. Lạc Minh Sơn đâu phải vợ hắn, sừng khỉ gì chứ?

Hắn muốn lên tiếng giải thích nhưng phát hiện không ai để ý đến việc hắn nói sai.

Chu Minh còn đồng cảm như bản thân mình cũng bị: "Haizz, tôi hiểu mà, đàn ông gặp phải loại chuyện này đều thấy cáu thôi."

Lạc Minh Sơn cũng không quan tâm, ngẩng đầu nhìn Lữ Chí Cường, hỏi: "Không còn cách nào khác sao?"

"Không có." Lữ Chí Cường nhìn đồng hồ, lo lắng: "Tôi nghĩ giờ tốt nhất là… đến phòng sám hối càng sớm càng tốt. Nếu đến muộn, vòng tay sẽ phát ra dòng điện gây choáng, sau đó quản giáo sẽ đến bắt người đưa tới phòng sám hối." . truyện đam mỹ

Sắc mặt Lạc Minh Sơn hơi khó coi.

Là lỗi của cậu.

Thật ra vừa nãy cậu đã phát hiện người đứng sau lưng mình không phải Triệu Hành mà là Trương Nhạc. Cậu muốn bảo Trương Nhạc tránh xa mình ra nhưng chưa kịp nói thì đã nghe thấy tiếng chốt nắm cửa.

Vì vậy cậu không dám nhúc nhích.

Còn ra vẻ không biết gì cả.

Nếu biết có hậu quả thế này, cậu sẽ không cố ý trêu chọc Triệu Hành.

Triệu Hành khoác áo, đổi giày: "Không phải chỉ là phòng sám hối thôi à? Đằng nào cũng chưa từng đi, tiện thể mở mang tầm mắt luôn."

Lạc Minh Sơn lặng lẽ mặc áo khoác.

Triệu Hành: "Làm gì đấy?"

Lạc Minh Sơn: "Em tiễn anh."

Triệu Hành không buồn ngăn cậu. Thay xong đôi giày khác, Triệu Hành không đi ngay mà bước đến trước mặt Trương Nhạc.

Trương Nhạc cảm giác chân mình bị đá trẹo khớp rồi, anh ta lồm cồm bò dậy nhưng chưa kịp làm gì thì một bóng đen cao lớn đã phủ lên anh ta. Trương Nhạc ngẩng đầu nhìn Triệu Hành, chỗ bắp chân bị đá đang co giật vì đau. Anh ta thở hổn hển, trán túa mồ hôi nhưng đôi mắt lại toát ra sự căm ghét.

Ngay sau đó, anh ta thấy Triệu Hành nhìn xuống, giơ chân giẫm thẳng vào mấy ngón tay phải – chính là bàn tay đã chạm vào mái tóc đẫm nước của Lạc Minh Sơn, cố ý muốn vén "khăn voan" của cậu lên.

Triệu Hành cố ý giẫm thật mạnh.

"Á!"

Tay đứt ruột xót, trán Trương Nhạc nổi đầy gân xanh, ngẩng đầu hét thảm thiết.

Triệu Hành nghiêng người nhưng lực giẫm dưới chân không giảm chút nào, giọng hắn lạnh lùng tàn nhẫn: "Thằng kia, không phải người của mình mà dám xớ rớ vào sao?"

Trương Nhạc run bần bật vì đau, mặt đỏ gai, hai mắt nhòe do mồ hôi. Anh ta nhìn chằm chằm Triệu Hành, răng va lập cập vào nhau nhưng vẫn cố nói: "Anh… Chính miệng anh nói không thích đàn ông, quan hệ của hai người không phải kiểu kia."

Triệu Hành cười khẩy: "Đúng là tao không thích nó nhưng nó là nô lệ của tao, tài sản của tao, thuộc về tao, chỉ có tao mới có thể chạm vào, mày hiểu không?"

Trương Nhạc cố nén cơn đau, quay lại nhìn Lạc Minh Sơn.

Anh ta nghĩ rằng cách xưng hô đầy xúc phạm đó sẽ khiến Lạc Minh Sơn tổn thương, nhưng không.

Lạc Minh Sơn không phản đối xưng hô này. Triệu Hành liếc Trương Nhạc, ánh mắt lạnh lẽo làm người ta rét run.

[Triệu Hành bị trừ 15 điểm, số dư điểm hối cải là âm 25. Xin hãy đến phòng sám hối 1002 trong vòng 26 phút nữa.]

Người ta thường nói "nhiều rận không sợ ngứa". Triệu Hành thản nhiên bĩu môi, đút hai tay vào túi áo, thảnh thơi rời đi.

Lạc Minh Sơn cúi đầu đuổi theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!