Triệu Hành cảm thấy mặt hơi ngứa, cơ thể cũng vô thức rần rần lên.
Thậm chí hắn còn lo lắng cảm giác như mái tóc dài của Lạc Minh Sơn chui vào cổ áo mình, ảnh hưởng rất nhiều đến suy nghĩ.
Nói chung là cả người không thoải mái.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng rên rỉ. Triệu Hành khựng lại, quay đầu thì thấy Chu Minh mê mang mở to mắt.
Triệu Hành kinh ngạc: Cậu tỉnh nhanh vậy?
Theo lý thì trúng thuốc mê phải một tiếng đồng hồ sau mới tỉnh, nhưng giờ mới qua có mười phút thôi.
Hắn trầm ngâm, có lẽ do thuốc tận mười năm trước nên hết hạn sử dụng cũng không biết chừng.
Chu Minh dáo dác dòm xung quanh, mặt lộ vẻ mù mịt:
"Sao tôi lại ở đây? Sao bắp chân tôi đau thế? Còn tay nữa, bị trầy xước hết rồi này? Sao anh lại kéo tôi? Cái thảm này là gì á? Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Tôi té xỉu hả? Là sao ta? Anh Triệu, cớ gì tôi xỉu mà anh kéo lê lết, còn người tỉnh thì anh cõng vậy?"
Không khí chìm vào im lặng.
Lạc Minh Sơn từ từ trượt xuống lưng Triệu Hành:
"Anh Triệu, em thấy hình như em ổn hơn rồi."
Nói xong, cậu quay lại nhìn Chu Minh với ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
Chu Minh: …
Chu Minh tỉnh liền. Cậu ta che miệng, ước gì mình có thể tự vẫn luôn và ngay.
Á á á! Sao mình lại tỉnh ngay lúc này? Sao lại mở miệng nói chuyện? Sao ngu thế hả con? Cứ lặng lẽ làm con chó lăn đùng ra xỉu, bị kéo lê dưới đất có phải hơn không?
Tỉnh chi rồi ăn nói xà lơ, quấy rầy khoảnh khắc ngọt ngào của vợ chồng người ta?
Hơn nữa cậu vợ kia còn…
Hình ảnh Lạc Minh Sơn đá chết Tô Đống An hiện lên trong đầu Chu Minh khiến cậu ta thấy rùng mình, tóc gáy dựng đứng, toàn thân lạnh toát.
Cậu ta vội vàng cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn Lạc Minh Sơn.
Triệu Hành tháo dây thừng trên eo, vươn vai thấy cả người nhẹ nhàng hơn hẳn. Những cảm xúc kỳ lạ không tên vừa xuất hiện một cách khó hiểu đã biến mất không dấu vết.
"Mà anh Triệu, thằng nhỏ bị bắt cóc đâu rồi? Chẳng lẽ…" Chu Minh nhớ tới việc chính thì tái mặt hoảng hốt hỏi.
"Yên tâm, không có việc gì đâu." Triệu Hành trấn an rồi kể lại mọi chuyện cho cậu ta nghe:
"Cậu đi coi thử, xem thằng nhóc đó đã về nhà chưa?"
Chu Minh thở phào nhẹ nhõm.
Ra là vậy sao.
Ra người bọn chúng định bắt là chị dâu, cuối cùng thất bại nhưng lại tưởng mình thành công rồi.
Ra chị dâu cũng không biết bản thân bị bắt cóc.
Chu Minh nhớ đến những gì Triệu Hành vừa kể
"Lạc Minh Sơn đạp cửa rời đi" thì ánh mắt Lạc Minh Sơn lúc đưa tay vuốt phẳng gấu áo sau khi đá chết Tô Đống An có lởn vởn trong đầu cậu ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!