Chương 14: Vợ tao còn đang chờ tao ngoài kia kìa

Triệu Hành vò tờ giấy thành cục, gân xanh nổi trên mu bàn tay:

"Chu Minh, mấy giờ rồi?"Chu Minh:

"Đã… đã 7h58 rồi ạ, thấy tờ giấy là tôi đã chạy tìm anh ngay! Anh Triệu, giờ làm sao đây?"

Bây giờ tôi qua đó.

Đôi chân dài của Triệu Hành lập tức phi nhanh về phía phòng giáo dưỡng số 7, Lạc Minh Sơn và Chu Minh vội vã chạy theo sau. Nhưng cho dù Triệu Hành có chạy nhanh thế nào, lúc đến đường hầm 9 ở phòng giáo dưỡng số 7 cũng đã 8h06".

Đường hầm số 9 của phòng giáo dưỡng số 7 là một hơi bị bỏ hoang, tối om không đèn, không camera, bất kể làm gì cũng không bị người ta phát hiện. Triệu Hành bật đèn pin rẽ vào, sau lưng bỗng truyền đến tiếng bước chân.

Quay đầu thì thấy Lạc Minh Sơn, còn Chu Minh mất dấu đâu rồi không biết.

"Cậu và Chu Minh chờ ở đây." Ánh mắt Triệu Hành lóe lên tia tàn nhẫn, giọng âm trầm:

"Lát nữa nghe tôi gọi điện thì cậu phải vào đấy, hôm nay tôi tập đá thêm cho cậu."

Bố trí cho Lạc Minh Sơn xong, Triệu Hành không quay đầu mà cất bước đi thẳng.

Vài phút sau, Triệu Hành đã đến nơi. Hành lang nơi đây vẫn tối đen như mực, không khí nồng nặc mùi ẩm mốc, chỉ có phòng học bỏ hoang thứ hai ở bên trái là có tia sáng le lói qua khe cửa.

Triệu Hành thản nhiên bước tới đá tung cánh cửa.

Cánh cửa sắt hỏng hóc lâu ngày không chịu được cú đá của hắn, rầm một tiếng ngã xuống đất bụi bay mịt mù.

Triệu Hành phủi bụi trước mặt rồi nhìn tình hình trong phòng.

Bên trong tổng cộng 10 thằng, thằng nào cũng bự con cao khoảng mét tám, không thấy đứa trẻ nào. Mười thằng đang bu lại thì thầm chuyện gì đó, thấy Triệu Hành bước vào thì cả bọn hú vía nhưng rất nhanh bình tĩnh lại. Mà làm Triệu Hành ngạc nhiên chính là trong đám này lại có người quen.

Đó là tên đàn em của thằng Tô Cách chết giẫm, hình như cũng họ Tô nhưng Tô gì thì Triệu Hành quên rồi.

"Đàn em số 1 của Tô Cách sao? Ra là khứa mày kiếm chuyện với tao à?" Triệu Hành nheo mắt.

"Bố mày tên Tô Đống An nhé." Đôi mắt gã đỏ ngầu, khàn giọng quát.

Triệu Hành:

"À tao nhớ mày, mày là cái thằng cầm ghế đập tao chứ gì."

Cú đập đó rất ác, Triệu Hành còn tưởng gáy mình có sẹo nữa cơ. Nhưng không biết có phải do Lạc Minh Sơn mỗi ngày đều nhắc hắn bôi thuốc hay không mà sau một tháng, dấu vết trên cổ hắn đã biến mất.

Tuy Tô Đống An khiến hắn bị thương rất lâu mới lành nhưng Triệu Hành chưa từng nghĩ sẽ trả thù gã ta, dù sao gã cũng chỉ làm việc theo lệnh chủ thôi.

Tô Cách chết rồi, mọi chuyện coi như xong.

Trong mắt Triệu Hành hiện lên một tia lạnh lùng:

"Tao không ngờ là tao còn chưa đụng gì tới mày, mà mày dám vác mặt tới gây sự với tao đó."

Tô Đống An chợt cười gằn, đẩy đám người trước mặt sang một bên rồi bước ra ngoài, để lộ khuôn mặt. Cũng để lộ rõ vết thương gớm ghiếc dài 10 cm được khâu bằng chỉ đen trên cổ gã ta.

Tô Đống An cười hung ác, quát lớn:

"Mày không đụng tới tao? Mày không đụng tới tao thì vết thương trên cổ tao làm sao mà có? Ngay sau bữa tao đập mày một cú, tao đã bị người ta cắt cổ trong nhà vệ sinh! Vậy mà mày còn dám mở mồm ra sủa là mày không đụng tới tao à?"

Tô Đống An nhớ lại còn ớn lạnh.

Hôm đó gã vừa vào nhà vệ sinh thì bị ai đó dùng vải đen bịt mắt, ép vào tường cắt cổ. Hung thủ cắt xong thì đi ngay, toàn bộ quá trình còn không đến 10 giây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!