Nội dung lá thư quá kỳ lạ khiến người ta dễ dàng bỏ qua nét chữ vuông vức ngây ngô giống hệt trẻ con viết.
Lữ Chí Cường nuốt nước bọt, nhìn tờ giấy trong tay con trai, hỏi khẽ: "… Con nói ai cũng thích món đồ chơi đó?"
"Anh Tiểu Sơn ạ…" Lữ Hiểu Phong dứt câu thì cửa phòng tắm mở ra.
Lạc Minh Sơn mà cậu bé nhắc đến vừa khéo ôm chậu giặt bước ra ngoài. Lữ Hiểu Phong rùng mình, cuống quít vò tờ giấy thành cục giấu sau lưng, nó hoảng hốt đóng nắp rương bảo vật nghe cái "bộp".
Động tác của cậu bé quá lộ liễu như chim sợ cành cong, làm người trong phòng ai cũng nhìn.
Chu Minh hỏi: "Gì đó, Tiểu Phong, sao trông rén vậy?"
Lữ Chí Cường miễn cưỡng bao che con trai: "Không có gì đâu, tại tính nó thế."
Thấy không có gì to tát, cả đám lại ai làm việc nấy.
Lạc Minh Sơn cũng vậy. Cậu cúi đầu, vài sợi tóc dài dính trên gò má ướt đẫm mồ hôi, vẻ mặt tái nhợt mỏi mệt nhưng cậu không hề oán than, đến ánh mắt cũng dịu dàng ngoan ngoãn, lẳng lặng ôm chậu quần áo to bước từng bước đến ban công phơi đồ.
Cậu vừa khuất bóng, Lữ Hiểu Phong mới nhỏ giọng hỏi Lữ Chí Cường: "Bố ơi… ý bố là anh Tiểu Sơn trộm chiếc xe máy kia sao? Chẳng lẽ người uy hiếp con, muốn đánh con khóc là anh Tiểu Sơn ạ?"
"Không, không phải đâu con." Lữ Chí Cường nghiêm túc suy nghĩ, kiên quyết lắc đầu.
Có lẽ Lạc Minh Sơn chỉ đơn giản thích sờ khúc gỗ đó thôi. Cậu ta vốn là người đáng thương bị vô số kẻ bắt nạt, nô dịch, thèm muốn nhưng không thể tự bảo vệ bản thân nên phải dựa dẫm Triệu Hành mà.
Lữ Chí Cường nhìn thuốc cứu mạng trong tay, giọng trầm xuống: "Chắc chúng ta nghĩ sai rồi."
Lữ Hiểu Phong nghiêng đầu: "Nghĩ sai gì ạ?"
Lữ Chí Cường: "Mục đích của người đó không phải đồ chơi của con, mà là muốn giúp đỡ chúng ta."
Lữ Chí Cường càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, kéo con trai ngồi xuống, hai mắt toả sáng: "Có lẽ người đó thấy chúng ta tội nghiệp, muốn giúp đỡ nên đã cho chúng ta thuốc và kẹo. Có điều người đó không muốn lộ thân phận nên để lại tờ giấy để chúng ta ngậm miệng. Còn về đồ chơi kia, hẳn… do sợ chúng ta không dùng thuốc của người đó nên mới lấy làm thù lao cho có lệ."
Lữ Hiểu Phong trợn tròn mắt: "Thật thế ạ?"
"Ừ." Giọng Lữ Chí Cường chắc nịt: "Chứ làm gì có đứa ngu tới nổi dùng 100 điểm hối cải đổi món đồ chơi gỗ chứ. Ân nhân kia muốn giúp chúng ta, đồ chơi chỉ là tiện tay lấy đi thôi. Nhưng ân nhân không muốn ra mặt, Tiểu Phong, con nhất định phải giữ mồm giữ miệng, bảo vệ bí mật của ân nhân, có biết không?"
"Vâng ạ, con biết, con biết rồi!"
Hai người bí mật bàn bạc xong thì rửa mặt sạch sẽ, mang theo tâm trạng cảm kích mà đi ngủ, rất nhanh chìm vào mộng đẹp.
Mà trên giường số 3 cách bọn họ không xa, "đứa ngu" đổi hơn 100 điểm hối cải để lấy món đồ chơi gỗ cũng nắm chặt chiếc xe máy trong tay, nhắm mắt hài lòng nhếch khóe môi.
…
Thời gian nhàn nhã trôi qua, cuộc sống của mọi người dần vào quỹ đạo.
Bệnh tình mẹ Lữ Hiểu Phong bắt đầu chuyển biến tốt, bố Lữ Hiểu Phong cũng không bỏ làm ca đêm mà tiếp tục tiết kiệm tiền, còn Lữ Hiểu Phong trở thành "cấp dưới" đầu tiên trong "sự nghiệp hội bạn bè trong tù" của Chu Minh, mỗi ngày chạy đưa thư để kiếm ít tiền tiêu vặt.
Chu Minh thông báo tuyển hơn 10 lao động trẻ em, phạm vi hành nghề của cậu ta đã bao trùm toàn bộ KTX số 8, cũng có nhóm khách hàng ổn định, đang chuẩn bị mở rộng thị trường sang KTX số 7, mỗi ngày điểm hối cải đều *ting ting* vào tài khoản Triệu Hành.
Chỉ có điều…
"Lạc Minh Sơn, cậu bị mù à?" Triệu Hành sắp bị Lạc Minh Sơn chọc tức bay màu: "Tôi bảo cậu tát vào mặt, sao cậu cứ tát vào vai người ta thế?"
Lạc Minh Sơn: "…"
Cậu không thể nói là mình sợ bẩn được. Mặt thằng kia bầy hầy dầu mỡ, nước mắt nước mũi tèm lem.
Thấy cậu im re, Triệu Hành trợn mắt rồi cười mỉa: "Sợ dơ hả? Mẹ nó cậu lắm chuyện thật."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!