Không sai, Triệu Hành quyết định sẽ mở Hội Bạn Bè ở khu K13.
Đương nhiên không phải hắn muốn làm quen bạn bè gì, chủ yếu là muốn gắng kết tình cảm của những người khác mà thôi.
Phải biết xung quanh đây hầu như đều là hàng rào điện cao thế, cao từ mặt đất đụng đến trời, nên bình thường dù có ném giấy qua thì ném đi ba mươi tờ chưa chắc có một tờ chui lọt qua được.
Chưa kể hàng rào điện vô cùng nguy hiểm, không phải dạng chạm vào sẽ bị điện giật như truyền thống mà có khả năng phóng điện trong bán kính 3m, phải cách hơn 10m mới đảm bảo an toàn.
Bởi vậy dù không ít người thèm nhỏ dãi trai xinh gái đẹp bên kia, cũng chỉ đành cách hàng rào ngắm bóng hình lờ mờ của người ta. Vài lời đơn giản cũng không gửi được, chứ đừng nói tán tỉnh nhau.
Nhưng bây giờ, một đứa nhóc có thể phá vỡ gông cùm xiềng xích này, truyền tin tức và tạo cơ hội cho đôi bên hẹn ước.
"Chuyện này giao cho cậu làm nhé."
Triệu Hành vỗ vai Chu Minh:
"Còn về phí thì một lần tính một lần, thu bên khu nam thôi, bên khu nữ miễn phí, tiền chia 7/2, phần còn lại thì cho thằng nhóc đưa thư."
Chu Minh: …
Cậu ta cố nuốt câu
"Clm anh ăn gian vừa thôi" xuống họng, nịnh nọt đáp:
"Anh Triệu, anh có đầu óc kinh doanh thật đó!"
Triệu Hành nhìn cậu ta:
"Hai tháng sau không cần chia tiền cho tôi nữa."
Lòng Chu Minh mừng thầm.
Có điều…
"Anh Triệu, sao hai tháng nữa không cần chia tiền cho anh nữa vậy?"
Triệu Hành: Khỏi cần.
Mắt Chu Minh láo liên nhìn ngang nhìn dọc, bỗng nhớ đến hồi mới chuyển tới đây, Triệu Hành thẳng tay chi hơn một triệu, hết sức rộng rãi. Cậu ta nghĩ hẳn Triệu Hành rất giàu.
Nói không chừng hai tháng sau người nhà lại đến chu cấp tiền cho hắn, nên Triệu Hành không thèm chút điểm truyền thư ít ỏi này.
Chu Minh:
"Dạ anh Triệu, tôi dọn về ký túc xá trước! Chuyện này anh cứ giao cho tôi! Anh khỏi lo gì hết!"
…
Bốn mươi phút sau, Lữ Hiểu Phong quay lại, mắt cậu bé đỏ bừng như mới khóc nhưng thoạt nhìn rất vui vẻ, vui đến tung tăng nhảy nhót, cái miệng cũng lải nhải không ngừng.
"Anh Triệu, cảm ơn anh, em gặp mẹ em rồi…"
"Mẹ em khen em vẽ tranh đẹp lắm!"
"Mẹ em còn nhận kẹo của em nữa, nhưng mà mẹ lại cho em nhiều kẹo lắm luôn! Mẹ còn nói mấy thứ này là mẹ để dành cho em…"
Mẹ em vui lắm!
…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!