Trở lại ký túc xá, Lạc Minh Sơn vào phòng vệ sinh giặt quần áo, còn Triệu Hành lười nhác ngồi trên ghế, vừa suy tư kế hoạch sự nghiệp to lớn của mình vừa cầm dao nhỏ khắc gỗ.
Động tác của Triệu Hành rất tùy ý, nhưng lại không phải là đẽo gọt linh tinh, khúc gỗ trong tay hắn dần dần ra hình ra dạng. Trước kia lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm, Triệu Hành từng học điêu khắc ngọc, tuy là lần đầu điêu khắc gỗ nhưng không ngờ cũng khá dễ.
Hắn thổi bay vụn gỗ, một chiếc xe máy hình thức thô sơ xuất hiện.
Khúc gỗ này là phế liệu trong xưởng gỗ, Triệu Hành xách về chơi cho đỡ buồn.
Có thể là lâu rồi không được chạm vào xe máy yêu quý nên Triệu Hành nhìn khúc gỗ đã được khắc trong tay, lòng bỗng ngứa ngáy.
Hắn ngồi thẳng dậy, gương mặt nghiêm túc hơn hẳn, tiếp tục cầm dao khắc mấy chi tiết trên thân xe. Khoảng một tiếng sau, một chiếc xe máy gỗ y như thật đã ra đờ.
Đây là tác phẩm điêu khắc gỗ đầu tiên của Triệu Hành, dù còn vài chỗ vụng về không hoàn mỹ, ví dụ như chất lượng gỗ quá tệ, gỗ quá cứng, dao nhỏ không phải dao khắc chuyên dụng khiến lúc khắc có hơi khó khăn, chi tiết của xe máy chưa hoàn thiện, nhìn kỹ sẽ thấy rất thô…
Khi Triệu Hành thổi hết vụn gỗ thì phía sau lại truyền đến hai tiếng Wow! Oa!
Triệu Hành quay đầu thấy Lạc Minh Sơn và đứa nhỏ ở giường số 6 – Lữ Hiểu Phong. Đôi mắt hai đứa sáng lấp lánh, kinh ngạc trầm trồ, nhưng biểu cảm Lạc Minh Sơn hàm súc hơn xíu, thấy Triệu Hành nhìn sang thì lập tức ngậm miệng.
Thật ra ban đầu lá gan của Lữ Hiểu Phong rất lớn, dù bố đã nói với nhóc rằng Triệu Hành rất hung dữ, ra tay ác ôn, nhưng Lữ Hiểu Phong chưa từng thấy hắn đánh nhau, bây giờ thấy hắn có tay nghề như vậy thì quăng luôn sợ hãi ra sau đầu.
Cậu bé thò qua, không hề che giấu hâm mộ của mình:
"Anh Triệu ơi! Anh đỉnh quá à!"
Triệu Hành nhìn khúc gỗ trong tay, không nói gì.
Tầm mắt Lữ Hiểu Phong gần như dính vào trong khúc gỗ đó, đáy mắt là cảm xúc nóng bỏng không giấu giếm:
"Anh Triệu! Xe máy này ngầu thật á! Trước giờ em chưa từng thấy chiếc xe nào ngầu như thế!"
Triệu Hành nhướng mày, giọng rụt rè nhưng không kiềm được đắc ý:
"Xe máy này là A500 màu đen, trên thế giới chỉ có 500 chiếc."
Quaooo! Lữ Hiểu Phong sáp tới, nghiêng đầu nhìn:
"Xịn quá trời, ngầu thật á! Anh Triệu cũng có một chiếc phải không, nếu không sao khắc giống như vậy được?"
Triệu Hành gật đầu: Ừ.
"Trời đất cơi! Quá xá đỉnh luôn!"
Đây cũng là chiếc xe máy Triệu Hành thích nhất, bởi vì bị người nhà họ Triệu đập nên giờ nó đã thành ánh trăng sáng trong lòng Triệu Hành.
Triệu Hành vuốt ve khối gỗ, trông có vẻ hơi hoài niệm.
Lữ Hiểu Phong dè dặt giơ tay:
"Anh Triệu, em sờ xíu được không? Chỉ một xíu thôi!"
Triệu Hành rộng rãi ném khúc gỗ cho cậu bé: Cầm đi chơi đi.
"Cảm ơn anh Triệu ạ!!!"
Lạc Minh Sơn trợn mắt, cậu nhìn chiếc xe máy gỗ trong tay của Lữ Hiểu Phong, lại nhìn Triệu Hành, mím môi, không nói gì.
Triệu Hành vào nhà vệ sinh rửa tay, trước khi đi hắn còn bảo Lạc Minh Sơn dọn hết đống vụn gỗ trên bàn. Lạc Minh Sơn gật đầu, im lặng quét dọn, chốc chốc lại nhìn thứ trong tay Lữ Hiểu Phong.
Chỉ là động tác dọn dẹp của cậu ngày càng chậm, thời gian nhìn khúc gỗ kia cũng càng lâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!