Chương 1: Chó nhà có tang

[Lịch Trái Đất năm 345 – Phòng chờ tàu C3 khu D]

"Triệu Hành thật sự bị đuổi ra ngoài à?"

"Tôi đã bảo rồi mà các cậu không tin, cứ nằng nặc đòi tới coi…"

"Suỵt! Các cậu nhỏ giọng chút!"

"Sợ cái gì? Còn tưởng cậu ta vẫn là cậu ba nhà họ Triệu chắc? Giờ cậu ta khác gì chó nhà có tang đâu? Mà nhìn đi, người ta đang bận ngủ rồi, còn đeo cả tai nghe nữa…" Tuy lời lẽ hùng hồn nhưng giọng người này đã nhỏ hơn ban nãy rất nhiều.

"Nhà họ Triệu không tiễn cậu ta thì cũng thôi, ấy vậy mà còn mua vé tàu ở khu D nữa? Chậc, tội nghiệp ghê chưa…"

"Cậu thấy cậu ta tội nghiệp á?"

"À, cũng không hẳn, chỉ là tớ… Ừm, kiểu thế sự vô thường ấy. Như là, thật ra Triệu Hành cũng không quá lợi hại, bỏ cái mác nhà họ Triệu đi thì trông cậu ta chẳng khác gì người thường. À không, có khi còn tệ hơn người thường, là cái dạng du côn không học vấn không nghề ngỗng ấy."

"Nghe nói Triệu Hành bị đuổi đến khu 3 của thành phố K, trình độ phát triển ở chỗ đó rất kém, vừa nghèo vừa loạn, chẳng khác nào khu tập trung đám côn đồ vô công rỗi nghề cả."

"Thế chẳng phải rất hợp với cậu ta à…"

Thật phiền.

Cả đám cứ như là ruồi bọ vo ve không ngừng, ồn ào đến mức người khác không ngủ yên được.

Cậu thiếu niên đang dựa vào ghế chờ tàu đến, thở dài một tiếng, sau đó mở mắt, mặt mày cau có.

Người này chính là Triệu Hành.

Cũng là phú nhị đại nổi tiếng không học vấn, không nghề ngỗng, chỉ biết ăn chơi trác táng của thành phố C, là nổi sỉ nhục của nhà họ Triệu, đại ca giang hồ trong mắt mọi người. Là ví dụ điển hình cho trường hợp con nhà giàu không được dạy dỗ trong miệng bạn bè cùng trang lứa.

Hiện tại vì phạm lỗi mà hắn bị nhà họ Triệu vứt bỏ, lưu đày đến khu vực lạc hậu hoang vắng là khu 3 thành phố K tự sinh tự diệt.

Biệt danh mới là… chó nhà có tang.

Còn mấy đứa trốn sau cột ríu ra ríu rít kia là đám thiếu gia nhà trung lưu. Tuy nhà bọn họ cũng có ít tiền trinh nhưng chẳng có cửa so với nhà họ Triệu, toàn làm nền, biệt danh là đám phá của tép riu.

Hồi trước cả đám lúc nào cũng dí sau mông Triệu Hành, luôn miệng gọi

"Anh Triệu ơi, anh Triệu à". Giờ Triệu Hành sa cơ thì chạy đến chế giễu, ý đồ

"tường đổ cùng nhau xô".

Trên đời sao có đứa ngu đến vậy nhỉ?

Dám chạy đến trước mặt người ta bêu rếu.

Triệu Hành thở dài, cảm giác hồi trước chắc là mình bị mù rồi. Hóa ra mấy năm nay hắn toàn chơi bời làm bạn với đám ngu dốt hèn nhát như này. Thế thì trong mắt người ta, hắn chẳng phải là đại ca của đám vừa ngu vừa hèn – một tên đầu to nhưng óc như trái nho sao?

Ngay khi thấy Triệu Hành mở mắt, đám bạn hèn đang núp sau cột lập tức ngậm miệng. Nhác thấy Triệu Hành liếc qua thì vài tên đã vào sẵn tư thế, có biến là chuồn ngay.

Vừa ngu vừa hèn hết thuốc chữa!

Triệu Hành thở dài lần nữa.

Hắn tháo tai nghe xuống, dùng tư thái hết sức tùy tiện mà ném nó vào cái thùng rác cách đấy không xa. Sau đó hắn giơ tay ngoắc đám đàn em.

Đám kia thấy thế, mặt mũi đứa nào cũng trắng bệch.

Chúng nó nhìn thùng rác, lại nhìn ánh mắt sắc bén chẳng có vẻ gì là buồn ngủ của Triệu Hành, bàng hoàng nhận ra một sự thật tàn khốc…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!