Chương 60: (Vô Đề)

Editor: LunaYang97

Kỳ Chung đã không đến trường trong ba ngày.

Tề Thành kiên nhẫn đợi ba ngày, đến ngày thứ ba, anh hết kiên nhẫn đi tìm thầy chủ nhiệm ban 12.

"Em ấy đâu." Anh đã đến nhà của Kỳ Chung rồi, nhưng không có ai ở nhà.

Giáo viên chủ nhiệm ban 12 nhìn anh và nói thật: "Thầy không biết, mẹ cậu ấy xin nghỉ phép."

Tề Thành cau mày quay trở lại lớp học.

Điện thoại liên lạc không được, tìm cũng không thấy, mơ hồ có thể đoán được Kỳ Chung đã làm cái gì, bởi vậy kiên nhẫn đợi ba ngày.

Nhưng thời gian trôi qua, Kỳ Chung không xuất hiện.

Cho đến tối cuối tuần, chuông cửa nhà anh vang lên, kèm theo gió lạnh, người đứng ngoài cửa cười rạng rỡ.

Dưới chân anh ta xếp một chiếc vali, anh tuấn mỹ lệ, "Đã lâu không gặp."

Tề Thành nắm chắc tay giữ cửa, "Có khỏe không."

"Tốt lắm," Kỳ Chung cởi khăn quàng cổ. Mở lời "Em rất nhớ anh."

Sự chờ đợi nôn nóng biết bao, còn gì day dứt hơn thế này.

Tề Thành thả cửa, tiến lên ôm lấy cậu.

Kỳ Chung hừ một tiếng vì đau, nhưng cũng ôm lấy anh cười sảng kɧօáϊ.

"Làm sao vậy?" Tề Thành sững sờ không dám nhúc nhích. "Anh đụng vào đâu rồi?"

"Không sao đâu," Kỳ Chung ôm anh chặt hơn, vùi đầu vào cổ Tề Thành, người đàn ông chỉ cười rạng rỡ. Nhưng bây giờ vai của cậu đang run lên, thì thầm, "Chết tiệt, em đã nghĩ rằng em sẽ không gặp anh nữa."

Cha mẹ Kỳ Chung đưa cậu về quê ngoại trong đêm, lấy đi điện thoại di động và máy tính của cậu, đóng cửa nhốt Kỳ Chung lại. Trong phòng nói với cậu như thế nào thích người đồng giới.

Mẹ Kỳ Chung làm động tác muốn đánh, nâng cây gậy cao lên nhưng tay bà run rẩy không thể hạ xuống.

Đây là con ruột của mình, đứa con trai đã bắt đầu chăm chỉ, đã lớn rồi có chí học hành, bây giờ vì tình yêu của mình bắt đầu phản kháng cha mẹ.

Những người cùng giới có thể kết hôn, điều đó có liên quan gì đến họ?

Chỉ vì đứa con trai này, chỉ vì đứa con trai này.

Kỳ Chung cúi thật thấp về phía cây gậy của bà, cây gậy đánh xuống khiến cậu bị thương nặng.

"Mẹ, nếu mẹ đánh con thấy dễ chịu hơn, mẹ có thể đánh nhiều hơn." Kỳ Chung cúi người vì đau, nhưng vẫn cố chịu đựng, "Con có thể chịu được."

Kỳ Chung nép vào vòng tay của Tề Thành khóc, Đầu tháng 12 mang gió lạnh bay vào hành lang gấp rút, Tề Thành mang Kỳ Chung vào nhà.

Khi anh ngồi trêи ghế sô pha, Tề Thành ôm Kỳ Chung, Kỳ Chung như muốn bộc lộ ủy khuất, nước mắt càng ngày càng nhiều, tiếng khóc càng đậm.

18 tuổi cùng cha mẹ comeout, cái quái gì cũng không sợ.

Thằng đéo nào muốn lấy gậy, làm bố mẹ thất vọng.

Nhưng Kỳ Chung rất nhớ Tề Thành. Ngô Du đã nói cậu là một con bò đực cứng đầu sắp đâm vào bức tường phía nam. Kỳ Chung cảm thấy những gì hắn nói trước đây là quá đúng. Khi đang khóc cậu đang nghĩ đến. Tại sao mình lại cứng đầu như vậy? Tại sao mình lại độc ác như vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!