Chương 6: (Vô Đề)

Editor: LunaYang97

Ngay khi Tề Thành thức dậy vào buổi sáng, anh đã thấy Ngô Nguyên trêи giường của mình.

Ngô Nguyên sắc mặt xanh tím, đáy mắt bầm tím nghiêm trọng, nhắm mắt ngủ vẫn còn tức giận, tựa hồ có thể tùy ý mở mắt ra làm nhiều việc.

Xương mày bị đè, cảm giác nặng nề.

Tề Thành chớp mắt, ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, dưới rèm cửa, có thể thấy sắc trời bên ngoài hơi sáng. Anh tìm điện thoại trêи đầu giường nhìn thời gian, mới biết đã sáu giờ sáng.

Đã đến giờ dậy tắm rửa đi học, nằm trêи giường mềm mại lại cảm thấy buồn ngủ.

Tề Thành trực tiếp dùng điện thoại di động chụp lại khuôn mặt của Ngô Nguyên gửi cho thầy Dương, viết dòng chữ "Chăm sóc bệnh nhân, xin nghỉ phép" rồi ngủ tiếp.

Ngô Nguyên bị ánh đèn kϊƈɦ thích, cau mày chui vào chăn bông rồi ngủ thϊế͙p͙ đi sau vài câu chửi bới.

Khi Ngô Nguyên tỉnh lại, Tề Thành đang thoải mái dựa vào gối nghịch điện thoại, liếc mắt nhìn về phía anh,

" Tỉnh rồi?" Người bị đánh đến ngất xỉu tối hôm qua còn chưa bình phục, Ngô Nguyên vừa cúi đầu nhìn chăn bông trượt đến thắt lưng, hắn liếc nhìn Tề Thành "Cậu cởi quần áo trêи người tôi ra?"

Trêи đầu hắn có vết thương, giọng điệu không rõ ý tứ, vừa mở miệng liền như muốn kiếm chuyện, nhưng thật ra Ngô Nguyên chỉ là đang xấu hổ.

Tề Thành tắt máy, hỏi: "Không cởi thì cậu có thể ở đây?"

Ngô Nguyên biết thân thể của mình bẩn đến mức nào, nhíu mày không nói nữa, một lúc sau mới hỏi:

" Điện thoại của tôi đâu?"

"Trêи bàn trà bên cạnh ghế sô pha, "Tề Thành nhấc chăn bước ra khỏi giường. Anh mặc một chiếc áo phông rộng với quần đùi. Anh trông rất bình thường và thoải mái. Anh nhướng mày nhìn Ngô Nguyên," Tôi để bên cạnh cậu. Không ngờ nửa đêm cậu leo lên giường. "

Ngô Nguyên trầm thấp nói:" Mẹ Kiếp "

Tề Thành bước ra khỏi cửa phòng ngủ để cho Ngô Nguyên không gian mặc quần áo.

Ngô Nguyên trần trụi ngồi ở trêи giường, một phút sau mới lấy lại tinh thần xuống giường, ngoại trừ một cái qυầи ɭót, hoàn toàn không thấy dấu vết quần áo của hắn, "Này."

Hắn đi tới cửa, tự mình vuốt ve tóc của chính mình, lông mày cũng cứng đờ, "Còn có quần áo mặc không?"

Giọng nói của Tề Thành từ trong phòng tắm truyền đến, "Trong tủ, cậu tự lấy đi."

Trong phòng ngủ có ba mặt. Ngô Nguyên mở một trong những tủ quần áo được xếp trêи một bức tường, tủ chứa đầy những bộ quần áo khác nhau. Một số bộ quần áo thậm chí còn chưa tháo nhãn. Hắn khịt mũi, "Đúng là kẻ có tiền. "

Cuối cùng cũng tìm được một bộ quần áo bình thường để mặc vào, Tề Thành đã tắm rửa xong, ngồi trêи sô pha hút thuốc.

Tư thế hút thuốc của anh đặc biệt ưa nhìn, ngón tay sạch sẽ, khuôn mặt hơi nghiêng, ánh mặt trời bên ngoài chiếu sáng phòng khách, khiến anh như ánh đèn sáng rực rỡ.

Ngô Nguyên dựa vào tường nhìn anh.

Tề Thành nhận thấy tầm mắt của hắn, quay đầu cười, "Trong phòng tắm có đồ dùng vệ sinh dùng một lần."

Ngô Nguyên lại quay vào phòng tắm.

Nước vấy lên mặt, điếu thuốc của Tề Thành đã gần hết, Ngô Nguyên lau mặt sạch sẽ, nheo mắt, ngồi bên cạnh, cũng lấy một điếu từ trong hộp thuốc ra.

Không nhìn thấy bật lửa, hắn chỉ đơn giản đến gần Tề Thành và châm lửa điếu thuốc với một nửa điếu trong miệng.

Tề Thành phun khói về phía hắn và mỉm cười.

Sau khi nhận điện thoại, anh phát hiện đã là tám giờ rưỡi, Ngô Nguyên không quan tâm đến việc nghỉ học, nhưng người bên cạnh rõ ràng là học sinh giỏi. "Cậu không đi học à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!