Chương 59: (Vô Đề)

Editor: LunaYang97

Chuyện của Tề Thành và Kỳ Chung đã lan truyền trong giới học sinh, trong một khu vực rộng lớn như vậy, cho dù cẩn thận đến đâu, cũng lọt vào tai của giáo viên.

Thầy Dương trả lời là không thể, nhưng lời đồn có vẻ đúng, cũng nghi ngờ đưa Tề Thành đến văn phòng, hỏi: "Cậu và Kỳ Chung ban 12. Là chuyện như thế nào."

Tề Thành thở dài không nói chuyện.

Thầy Dương hỏi anh nhiều câu liên tiếp và anh trả lời theo cách này, cuối cùng, thầy Dương không biết anh đã làm gì nên đành để anh quay lại.

Khi Tề Thành trở lại lớp học, đã gửi một tin nhắn cho Kỳ Chung, "Đây là một cách tuyệt vời."

Kỳ Chung ngay lập tức trả lời: "Hết rồi?"

" Ừ," Tề Thành. "Lão Dương không biết đang nghĩ cái gì. "

Cậu đã bị chủ nhiệm tìm trước rồi, cũng là hành vi như vậy, thở dài cái gì cũng không nói.

Các chi tiết là tùy thuộc vào giáo viên, nhưng họ không ngại thừa nhận điều đó. Họ chỉ không muốn bị giáo viên quấy rầy.

Trường đại học mục tiêu ban đầu được đặt cao. Nếu giáo viên can thiệp ngăn cản họ học bù hoặc đến gần, sẽ thực sự lật xe.

Tuy nhiên, những cuộc trò chuyện này cũng đã tạo cho họ sự chuẩn bị để bố mẹ biết, thực tế đã rõ ràng trước mắt, muốn đi lâu dài thì gia đình cũng không thể giữ bí mật.

Cuối tuần tan học, Tề Thành và Kỳ Chung vội vàng đến nhà hàng, Ngô Nguyên đã ngồi sẵn trêи ghế, vừa nhìn thấy bọn họ liền giục: "Tôi đói rồi, gọi đồ ăn đi."

Trêи bàn có ba người ngồi, người phục vụ hỏi hai ba lần họ có cần gì không, Tề Thành từ chối đi đến chiếc bàn nhỏ trong đại sảnh.

Sau khi dùng bữa xong, đồ uống đã có, người cũng đã no say, Kỳ Chung không biết bọn họ muốn làm gì, vì vậy ăn no nê đã đi ra ngoài, "Em đợi anh ở bên ngoài, chơi điện thoại, vì vậy không vội. "

Sau khi cậu bước ra ngoài, Tề Thành và Ngô Nguyên bắt đầu trò chuyện.

Cha của Ngô Nguyên đã bạo lực gia đình với mẹ hắn nhiều lần, cuối cùng, có lần mẹ hắn bắt đầu phản kháng nhưng đã giết chết cha hắn.

Mẹ vào tù, cha mất, hắn không chỉ mang danh con trai của kẻ giết người mà còn trở thành vấn nạn khiến hàng xóm, họ hàng không ai thèm đoái hoài.

Bước chân vào xã hội vì tiền, để nuôi sống bản thân, nếu không phải là giáo ɖu͙ƈ chín năm bắt buộc, nếu không phải vì người mẹ trong tù nhất quyết bắt học hết cấp ba, theo Ngô Nguyên nói đó là, "Cậu sẽ không bao giờ biết tôi."

Câu chuyện như vậy không phải là cường điệu, nhưng khi đặt nó vào những người xung quanh, nó bị kìm nén như một địa ngục cá nhân.

Tề Thành "Coi như tôi đầu tư, tôi có tiền, tiền trong tài khoản nhiều đến mức mốc meo. Ngô Nguyên, tôi muốn cậu học xong đại học, tìm công việc ổn định và khi mẹ cậu ra tù, cậu có thể đón bà ấy đến ở trong ngôi nhà lớn ở thành phố. "

Tề Thành nói thẳng với hắn rằng tiền có thể giải quyết hầu hết các vấn đề, hãy nhìn nhận lâu dài và có trách nhiệm với tương lai của mình.

Hắn ở nhà mình, chu cấp tiền sinh hoạt, cùng lắm về sau sẽ trả lại, đều là bạn bè trưởng thành rồi, không cần cự tuyệt tương lai của đời người bằng cách "không muốn nhận thiện cảm".

Không lẽ hắn rất thích cuộc sống dắt người đến cửa đòi nợ và đánh nhau liên miên?

Anh rất thẳng thắn, thay vào đó, Ngô Nguyên đã cười.

Hắn hỏi: "Cậu có bao nhiêu tiền?"

Tề Thành nói cho hắn với bộ dáng thô bạo.

Ngô Nguyên nhún vai, "Vậy thì tôi không có lý do gì để từ chối."

Thực ra, hắn rất yên tâm khi biết Tề Thành giàu có như vậy. May mắn thay, hắn đã không trở thành gánh nặng cho Tề Thành, và may mắn thay, Tề Thành thực sự có thể gánh được hắn.

Nhưng là nghĩ đến tương lai liền, Ngô Nguyên hiếm thấy có chút không chắc chắn, "Tôi có thể làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!