Editor: LunaYang97
Sáng hôm sau đi học, trêи xe buýt Kỳ Chung cố ý tựa đầu vào vai Tề Thành.
Không hiểu sao đêm qua Tề Thành lại có thể ngủ ngon, nhưng cậu hưng phấn cả đêm cũng không ngủ được.
Rõ ràng là tuyệt.
Tay của Tề Thành nắm chắc tay vịn, tay còn lại gạt áo khoác đồng phục sang một bên chạm vào dấu hôn trêи cổ.
Kỳ Chung nhắm mắt lại, giọng nói lo lắng, "Có nhìn thấy không?"
Tề Thành, "Anh đóng khóa kéo lại rồi không nhìn thấy đâu."
Đầu ngón tay lạnh lẽo, nhưng da thịt Kỳ Chung lại nóng bỏng. Đã làm một điều như vậy, Tề Thành cũng có chút lương tâm cắn rứt, chỉ có thể cảm ơn vì một tuần tiếp theo đều ở trường, hôm qua hôn quá chuyên tâm, cảm thấy phải mất một thời gian dài để dấu vết này biến mất.
Kỳ Chung: "Ở ký túc xá nhìn không được gì, thì giáo viên cũng không thấy."
Lần đầu tiên trêи người có đồ người lớn ái muội, ai cũng có chút tưởng tượng.
Cái này nếu bị giáo viên chủ nhiệm lớp bắt gặp... Này chết mất.
Hai người bước xuống xe, mặc đồng phục giống nhau, cùng chiều cao, nhưng tính tình lại khác nhau.
"Anh lại cao lên?" Kỳ Chung kinh ngạc nhìn Tề Thành.
Tề Thành cúi đầu xuống và thích thú, "Kỳ Chung, tại sao em càng ngày càng lùn rồi?"
Kỳ Chung lờ đi sự ngây thơ của mình, chạm vào cằm tự luyến "Có phải hay không rất gần gũi với em? Vui vẻ nhảy lên sung sướиɠ?"
Tề Thành thực sự nghiêm túc gật đầu.
"..." Kỳ Chung ôm trái tim nhỏ bé đang đập thình thịch không nói nên lời.
Dưới tòa nhà dạy học, bóng người đang đợi ở cửa ban 3.
Trì Nghiên đã đợi ở đây từ sớm, sau khi nhận được tin tức tối hôm qua, hắn đã muốn gặp trực tiếp Tề Thành nói chuyện.
Hắn không biết những lời này có ích gì không, mọi kế hoạc đột nhiên bị phá vỡ khiến hắn có phần không kịp ứng phó.
Kế hoạch bắt đầu sau khi tốt nghiệp. Nếu anh có người mình thích trước khi tốt nghiệp thì sao?
Sự nóng nảy khiến hắn đứng đây không biết muốn đạt được hiệu quả gì, cảm giác ʍôиɠ lung khiến hắn cảm thấy vô cùng bực bội.
Tề Thành nhìn thấy Trì Nghiên ở phía xa, tay trái trong túi quần của anh duỗi ra ôm lấy Kỳ Chung và bịt mắt Kỳ Chung trước mặt.
Kỳ Chung buộc phải dựa đầu vào vai anh, trong khuôn viên thánh địa, cậu chỉ có thể bình luận, "Tề bảo bối."
Tề Thành bị cái tên này làm cho nghẹn ngào, trầm giọng nói, "Anh săn sóc như vậy, em còn không khen anh. "
"... "Kỳ Chung bị bịt mắt không nhìn rõ, chỉ có thể dán vào Tề Thành,"... Anh là chu đáo nhất. "
Tề Thành hài lòng, khóe miệng cười, dẫn cậu đến tòa nhà dạy học, may mắn thay, chỉ có hai ba người từ bên ngoài đi vào, họ không nghĩ rằng có vấn đề gì với hai nam sinh đang kề vai sát cánh.
Khi anh đi thẳng đến chỗ Trì Nghiên, Kỳ Chung đã sắp ngủ say, lông mi quét qua lòng bàn tay Tề Thành, thể hiện sự tin tưởng của cậu.
Trì Nghiên nhìn họ, tay dần dần nắm chặt.
Tề Thành thả Kỳ Chung ra, Kỳ Chung điều chỉnh ánh sáng, cũng nhìn thấy Trì Nghiên. Nhưng lại hơi nhướng mày, móc cổ Tề Thành, nhìn hắn đầy khiêu khích.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!