Editor: LunaYang97
Bởi vì giấc mộng xuân này, Kỳ Chung sẽ nhìn nơi không nên nhìn khi thấy Tề Thành mấy ngày nay. Đôi khi bị Ngô Du nắm lấy chơi đùa, Tề Thành đi ngang qua, cậu sẽ quên động tác tay của mình và một lần nữa bị đập đến choáng váng.
Ngô Du rốt cục không nhịn được, kéo cậu đến bên đường ngồi xuống, hỏi: "Cuối cùng cậu làm cái quái gì vậy?"
"Cái gì?" Ánh mắt của Kỳ Chung
đuổi theo Tề Thành càng ngày càng xa, chờ Tề Thành biến mất. Sau khi biến mất, Kỳ Chung mới tỉnh táo lại, nói: "Tiện thể, kỳ thi tuần này, từ hôm nay tờ không chơi bóng nữa, lần sau đừng gọi cho tớ."
"..." Ngô Du "Không thể, chơi bóng có thể chiếm thời gian được bao nhiêu, Kỳ Chung cậu trở mặt nhanh quá đi? "
" Lúc trước tớ hỏi cậu học hành mà cậu còn tức giận, không đụng đến bóng rổ thì cảm thấy khó chịu. Lão Bao nói cần kết hợp làm việc và nghỉ ngơi. Sao bây giờ cậu thay đổi hoàn toàn rồi ", Ngô Du giọng điệu nhiều trong số đó, "Trước khi chìm đắm trong học tập, lúc đi dạo còn đọc sách, buổi tối đến ban 3 tìm Tề Thành dạy kèm. Nhìn xem cậu bây giờ thế nào, vừa rồi còn nhìn chằm chằm Tề Thành..."
Lỗ tai của Kỳ Chung trống không và nhìn vào cuối con đường bên cạnh sân bóng rổ.
Tề Thành và Hạ Lập quay lại mua một chai nước ở máy bán hàng tự động, hình như Tề Thành cảm nhận được điều gì đó, anh nhìn về phía bên này sau đó vẫy tay.
Anh đi đứng bình thường, nhưng thoải mái và đẹp trai.
Kỳ Chung cũng vẫy tay với anh, sau khi hai người hoàn toàn đi khuất, cậu mới hỏi Ngô Du bên cạnh, " Cậu vừa mới nói cái gì?"
Ngô Du im lặng một hồi, sau đó thật sâu nhìn cậu. "Kỳ Chung, cậu sẽ không thích Tề Thành đi? "
Tề Thành đợi Kỳ Chung đến và hỏi câu hỏi học bù vào hôm đó.
Dường như đã quen và không nghĩ rằng có vấn đề gì với chuyện này, nhưng trong mắt lũ học sinh ban 3, bầu trời này thực sự kỳ dị hơn cả bầu trời.
Tuy nhiên, chờ đến tiết anh đã viết xong tác phẩm 100 ký tự, Kỳ Chung vẫn chưa đến.
Khi tan lớp, Tề Thành thở ra một hơi, nhìn lên lầu bốn.
Anh mím chặt môi lại kiềm chế nhìn ra chỗ khác.
Giáo viên chủ nhiệm ban 4 bên cạnh tình cờ nhìn thấy anh và ra hiệu, "Tề Thành, đến văn phòng giúp tôi lấy bài tập, đặt ở bên trái bàn làm việc."
"Vâng." Tề Thành gật đầu rồi đi vào văn phòng.
Trong phòng làm việc không có ai, Tề Thành đi ra liền đụng phải Trì Nghiên cũng đang đến lấy bài tập.
Tề Thành chờ muốn cùng hắn đứng dậy, Trì Nghiên ôm bài tập một tay đẩy mắt. "Ngày mai là kỳ thi tháng."
Tề Thành ừ một tiếng.
"Hãy thi đấu lại lần nữa," Trì Nghiên khẽ cười, "Tề Thành, cậu gần như đã lọt vào top 10 rồi."
Về cơ bản hắn chắc chắn Tề Thành sẽ đồng ý, nhưng Tề Thành lắc đầu, "Không được, Lần này không nâng được khí lực. "
Trì Nghiên buồn cười,"Cậu còn có thể nâng được bài thi sao? "
Hắn chỉ biết đây là Tề Thành đang lười biếng.
Khi đi đến cầu thang, Tề Thành ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt bị Trì Nghiên bắt gặp, Trì Nghiên tiếp tục đề tài vừa rồi, nhẹ giọng nói: "Tề Thành, hơn nửa năm nữa vẫn còn một kỳ thi tuyển sinh đại học, bây giờ tôi đã hình thành thói quen trả lời các câu hỏi một cách nghiêm túc. Trong kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi sẽ không bị mất điểm vì thói quen của mình. "
Tề Thành,"Quên lần này đi. "
Lớp học của họ khác nhau. Tề Thành lên ban 4, nhưng Trì Nghiên đứng đó không lấy lại được tinh thần.
Không phải lúc trước Tề Thành không muốn làm bài tập, nhưng chỉ cần hắn nói vài câu, Tề Thành vẫn sẽ hoàn thành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!