Editor: LunaYang97
"Tại sao mưa lại rơi đột ngột vậy," vài người nhìn ra bên ngoài, "Bây giờ không thể quay về."
Mưa nặng hạt rơi xuống đất, mưa như vậy sẽ khiến người ta đau ngay cả khi lao ra ngoài.
Mặt trước của nhà kho là mặt đất bằng phẳng, nước nhanh chóng tích tụ trêи mặt đất bắt đầu thấm vào nhà kho.
Chỉ có bốn năm nam sinh tới đây dọn dẹp, vài người đóng cửa kho hàng, mưa gió rốt cuộc cũng chặn ngoài cửa.
Nhưng đột nhiên bên ngoài kho hàng vang lên một tiếng răng rắc, đèn trong nhà kho vụt tắt, mọi người chìm vào bóng tối không nhìn thấy ngón tay.
Mọi người: "..."
Cái sấm sét trâu bò này.
Thật mẹ nó khốn nạn.
Nhà kho có diện tích bằng hai phòng học, nhưng chỉ có một cửa sổ nhỏ để thông gió, cửa sổ cực cao, phía trêи không có thứ gì ngoài ánh sáng thỉnh thoảng lóe lên từ bên ngoài.
Sấm chớp và ánh sáng vụt qua khiến Tề Thành nhìn thấy vẻ mặt cứng đờ của Kỳ Chung.
Chỉ chốc lát, vì sợ nhìn lầm Tề Thành vươn tay nắm lấy tay Kỳ Chung đang buông thõng bên người. Bàn tay mất đi nhiệt độ bình thường trở nên cứng và lạnh, các ngón tay thậm chí còn hơi run.
Tề Thành giữ lấy cậu và lớn tiếng với vài người khác, "Có ai đem điện thoại di động không?"
"Tớ không có."
"Tớ để nó trong lớp."
"Tớ cũng để ở trong lớp."
Sau khi từng người một trả lời, anh nhận ra rằng không ai trong số họ mang theo điện thoại di động.
Kỳ Chung giật giật cánh tay giọng nói trong bóng tối truyền ra, làm cho người bình tĩnh, "Không có việc gì, từ từ sẽ tốt, mưa lớn như vậy rồi cũng sẽ tạnh."
Tề Thành cau mày, không cho cậu rút tay ra. Thấp giọng nói, " Kỳ Chung, cậu sợ sao?"
"Trời," Kỳ Chung, "Tôi đã 18 tuổi làm sao có thể sợ sấm?"
Trực tiếp ông nói gà bà nói vịt tự mình vạch trần.
"Tay của cậu..." Tề Thành còn chưa nói hết câu, ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm Kỳ Chung trong tay rõ ràng run lên.
Chắc chắn rồi, Tề Thành thở dài rồi chậm rãi kéo cậu vào trong, cách xa cửa sổ nhỏ của nhà kho.
Những người khác sợ hãi động đậy trong bóng tối, chỉ nghe thấy thanh âm của hai người, không khỏi hỏi: "Các cậu làm sao vậy."
"Tìm một cái ghế ngồi xuống trước," Tề Thành, "Các cậu cũng tới đây, chúng ta vây quanh nói chuyện. Đừng sợ, có rất nhiều người ở đây nên không cần phải quay lại làm bài tập. "
Câu nói cuối cùng của anh khiến người khác nghĩ đó là dành cho mình, ngay lập tức bật cười khi nghe câu nói đó. "Có gì đáng sợ, nhưng Tề Thành nói đúng, đến đây bầu không khí tốt như vậy thực thích hợp nói chuyện phiếm. "
Bọn họ lần mò tới, tiếng cười bao trùm sấm sét bên ngoài. Mồ hôi lạnh trêи đầu Kỳ Chung chậm rãi rút đi, cậu giật giật tay không được tự nhiên muốn gỡ nó ra khỏi tay Tề Thành.
Không ai từng nghĩ rằng Kỳ Chung sẽ sợ sấm sét, bản thân Kỳ Chung cũng cảm thấy đặc biệt xấu hổ.
Bà nội của cậu qua đời trong một đêm giông bão, bà lão tốt bụng vươn tay ở phút cuối, sấm chớp xẹt qua, đôi mắt tái nhợt vẫn đục, cảnh tượng đó trở thành cơn ác mộng của Kỳ Chung.
Từ nhỏ, thứ sợ nhất là sấm sét.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!