Chương 38: (Vô Đề)

Editor: LunaYang97

Sáng sớm đầu tuần, học sinh ban 3 đã nhìn thấy chậu hoa trước cửa.

Hoa trong chậu giống như hoa dại có thể nhìn thấy khắp nơi trêи núi, lại có chút giống hoa thuỷ tiên vàng. Các cánh hoa khép lại, tâm hoa là màu đỏ, nhưng bên ngoài lại có màu trắng hồng.

Một người bạn cùng lớp đến đầu tiên nhặt chậu hoa và tìm thấy một tấm thiệp trắng được kẹp giữa hoa.

"Tề Thành..."

Sau khi Tề Thành đến, liền nhìn thấy hoa trêи bàn của mình.

Nó hơi khác so với nở đêm qua, Tề Thành ngồi xuống trước ghế vuốt ve nụ của nó.

Những cánh hoa khép chặt, không khuất phục vẻ đẹp của anh chút nào, những chiếc lá xanh mướt mọc lộn xộn đầy sức sống, khi đến gần có thể ngửi thấy hương thơm của đất và hoa.

Hạ Lập bên cạnh mỉm cười, "Ai gửi hoa lại gửi cả chậu."

Tề Thành mỉm cười, phủi sạch những giọt nước trêи lá xanh, từ trong chậu hoa lấy ra tấm thiệp.

Những nét chữ trêи đây thuộc loại nghiêm túc của học sinh tiểu học, nhưng thực sự rất xấu, xấu kinh khủng.

"Ai đưa vậy?" Hạ Lập hỏi: "Sao chữ này giống của tớ thế?"

"Chữ chó bò, chúc mừng cậu đã tìm được anh trai của cậu," Tề Thành cất thẻ vào ngăn kéo túi xách. Xoay người bước ra ngoài, "Tớ đi ra ngoài một chút."

Hạ Lập, "Đi đâu?"

Tề Thành xua tay không nói.

Tòa nhà dạy học năm 3 có 4 tầng, mỗi tầng có 3 phòng, phòng học, văn phòng và phòng họp, ban 12 ở tầng 4. Tề Thành nhìn lại thời gian, bước nhanh lên lầu.

Ba bốn bước sau khi lên đến tầng bốn, anh chạy lại đến cửa ban 12.

"Bạn học." anh hỏi người trong hàng, "Ngô Du có ở đó không?"

Bạn học cùng hàng, "Chờ chút, để tớ xem giúp."

Tề Thành mỉm cười cảm ơn, tầm mắt trong nắng sớm nhìn lại.

Cả lớp lấy sách giáo khoa để đọc lại trong ánh ban mai, bộ đồng phục học sinh màu trắng và xanh của trường trung học số 2 nhìn tổng thể không quá xấu xí, tấm kính phản chiếu ánh sáng sặc sỡ chiếu theo đường chéo lên tóc người đó.

Anh quét mắt nhìn khắp nơi, chỉ thấy Kỳ Chung đang ngủ trêи bàn.

Các bạn học ở hàng trước nhìn mấy lần, quay đầu lại, "Ngô Du không có trong lớp."

Tề Thành mím môi, khóe mắt lại cong lên "Có thể nhắn lại dùm tôi được không?"

"Cảm ơn vì đã gửi hoa cho tôi," Tề Thành "Tôi sẽ chăm sóc nó."

Khi Ngô Du vội vã từ ký túc xá chạy đến, Kỳ Chung vẫn đang ngủ vùi đầu bên cạnh.

"Đừng ngủ nữa," hắn đánh thức Kỳ Chung, "Bình thường đều là tớ đến sớm hơn cậu, Kỳ Chung hôm nay cậu dậy lúc mấy giờ?"

Kỳ Chung buồn ngủ không mở mắt ra được, "Để tớ ngủ tiếp. "

Thâm quầng dưới mắt cậu, không giống như dậy sớm, mà giống như buổi tối không ngủ.

Các bạn học ở hàng ghế đầu đi tới, "Ngô Du, sáng nay có người tìm cậu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!