Editor: LunaYang97
Khi nhiệt độ được đo cao tới 39 độ 2.
Cổ Hoài sắc mặt vốn đã rất xấu, xoay người tiến vào trong tủ thuốc, nhân tiện thực hiện biện pháp hạ nhiệt cho Tề Thành.
Chu Phàm cũng sửng sốt vì nhiệt độ, cậu ta nhanh chóng nói cho cả nhóm biết tin tức, sau đó Hạ Lập đến phòng y tế với một tờ giấy xin nghỉ, Hàn An theo ở phía sau.
Đã đến giờ ăn tối, hai người họ chạy tới, trêи đầu mũi mồ hôi nhễ nhại. "Bây giờ cậu thế nào?"
Tề Thành, "Thực ra, tớ thấy rất ổn."
Mặt anh đỏ bừng, nhưng biểu cảm rất tỉnh táo đẹp trai chết người.
Cổ Hoài cầm lấy cái chai đang treo, lạnh lùng nói với những người khác: "Nhường ánh sáng một chút."
Ba người họ nhanh chóng đứng dậy, nhìn Cổ Hoài nắm lấy tay Tề Thành.
Bác sĩ vô cảm, tay không hề run mím môi, tìm mạch máu.
Tề Thành nhìn chằm chằm.
"Đừng nhìn," bác sĩ thì thầm giống như tuyết tùng " Không đau đâu."
"Bác sĩ," Tề Thành bật cười, "Tôi đã lớn thế này, anh có phải hiểu lầm cái gì không?"
Đánh nhau đầu rơi máu chảy đều không sợ thì làm sao mà sợ kim tiêm.
Nói xong, bác sĩ đã đưa kim vào mạch máu.
Tề Thành, "Giống như bị kiến cắn."
Ba người ở đây một hồi, thời gian không còn nhiều, Tề Thành thúc giục bọn họ ăn cơm. Hạ Lập đưa giấy xin nghỉ phép cho Cổ Hoài, bác sĩ gật đầu nhìn họ rời đi.
Đôi chân dài của Tề Thành duỗi ra hai bên, chiếm nhiều không gian. Cổ Hoài đứng ở bên cạnh, quan sát tốc độ nhỏ giọt, trầm giọng nói: "Nên chú ý thân thể của cậu nhiều hơn."
"Bác sĩ Cổ Hoài," Tề Thành nhìn anh ta, "Tôi đói."
Cổ Hoài, "... Tôi sẽ đi mua cơm cho cậu."
Bác sĩ rửa sạch tay, chịu đựng cơn khó chịu, rời khỏi phòng y tế đi vào nhà ăn.
May mắn thay, bây giờ không có nhiều người, sau khi bác sĩ trở lại đem cơm về, Tề Thành đã uống xong một cốc nước, đang xem thuốc nhỏ giọt trong chai.
Anh không thể ăn bằng một tay, bác sĩ mua bánh và đồ ăn, trái tim run rẩy đút Tề Thành, nửa lo lắng về việc dầu thực vật nhỏ vào người nửa lo lắng về việc nước biển đang nhỏ giọt.
Về phần đau nhói mơ hồ kia, bác sĩ không cảm thấy gì.
Ăn xong, Cổ Hoài thở phào nhẹ nhõm, đem chăn đặt ở phòng y tế đắp lên người Tề Thành, "Ngủ một giấc đi."
Dưới mi mắt có màu xanh nặng nề, Tề Thành vỗ vỗ nơi bên cạnh, "Cùng nằm đi. Hãy nghỉ ngơi một lúc. "
Cổ Hoài ậm ừ, sau đó đi rửa tay và lấy khăn giấy ướt lau ghế nhiều lần rồi ngồi xuống.
Bằng mắt thường có thể nhìn thấy vẻ mệt mỏi trêи khuôn mặt, giọng nói của anh nhẹ nhàng, "Ngủ một lát?"
"Không," bác sĩ từ chối, "Cậu vẫn cần thay nước biển."
Tổng cộng có ba chai, nhưng khi chai đầu tiên đã cạn một nửa. Cổ Hoài đã dựa lưng vào ghế nhắm mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!