Editor: LunaYang97
Nếu một câu hỏi quá đơn giản đối với một người, thì các bước được viết đi viết lại sẽ rất lãng phí thời gian và thậm chí cảm thấy nhàm chán.
Giọng của Tề Thành không cao cũng không thấp, bất quá là cả lớp đều có thể nghe thấy.
Viết chữ vô cùng mệt mỏi, ba phương thức sắp xếp thành một hàng, bảng đen vừa mới lau lại đầy.
Tề Thành viết một bước, Kỳ Chung cũng cúi đầu viết theo một bước.
Sau khi nghe xong, Kỳ Chung hỏi cô gái bên cạnh, "Cậu ta đang rút gọn các bước sao?"
"Không," cô gái "Rất chi tiết!"
Được rồi, lần này là cậu không hiểu.
Vẻ mặt của Kỳ Chung thay đổi liên tục, nhưng cậu vẫn ngây ngốc sao chép tất cả những gì Tề Thành đã viết.
Sau khi kết thúc các câu hỏi cơ bản, hai câu hỏi còn lại là câu hỏi biến dạng. Tề Thành sử dụng tốc độ lúc trước của Trì Nghiên, anh trả lời ba câu hỏi này chỉ trong 45 phút.
Từ trêи bục nhìn xuống, có ít nhất một nửa số người đang nghe, họ đang trêи đà hiểu nhưng không hiểu và không biết làm thế nào để làm điều đó một mình.
Sau khi tan học, Kỳ Chung cầm ghế đẩu cùng tờ giấy về chỗ ngồi, Ngô Du nhìn vào thì thấy tờ giấy Kỳ Chung lấy đã có đầy những thứ trêи cả hai mặt, còn chưa đủ thì phải mượn giấy của người khác.
Người trong phòng học thu dọn đồ đạc rời đi, trong nháy mắt chỉ còn lại Tề Thành đang lau bảng đen.
Kỳ Chung đặt đồ xuống đi phía sau anh, cầm một cục tẩy bảng đen khác lên và cùng anh lau.
Vết thương trêи mặt đã được dán băng keo, khả năng hồi phục của thanh niên rất mạnh, ngoại hình vẫn rất tươi tỉnh.
Tề Thành nói: "Tôi tưởng cậu sẽ ghét tôi."
Đôi khi trước khi đi ngủ, Tề Thành bất giác nghĩ đến ánh mắt của cậu trước phòng chăm sóc y tế, cùng mây đen trêи hành lang khiến vẻ mặt càng thêm u ám.
Nghe anh nói như vậy, miệng Kỳ Chung giật giật, "Cậu thật nhẫn tâm."
Nhưng giọng nói quá thấp Tề Thành không thể nghe rõ, quay đầu nhìn về phía Kỳ Chung, "Cái gì?"
Kỳ Chung không lên tiếng, tiếp tục cùng anh lau bảng đen.
Hai người cùng nhau lau từ trái qua phải đến giữa, dần dần thân thiết, vừa định chạm tay vào nhau, Kỳ Chung đột nhiên ném cục tẩy bảng đen ra, nắm lấy tay Tề Thành.
Các ngón tay của Tề Thành vừa dài vừa mảnh, màu da cũng vừa phải vì anh đã từng làm mẫu tay.
Bàn tay của Kỳ Chung thô hơn, màu sắc sẫm hơn, lòng bàn tay nóng bỏng, có vết chai.
Cục tẩy bảng đen rơi xuống đất phát ra tiếng động, bột phấn bay tứ tung.
Ngô Du đột nhiên ngẩng đầu nhìn nơi phát ra âm thanh, kinh ngạc há to miệng.
"Tề Thành," Kỳ Chung nói, "Cậu đã có người mình thích chưa?"
Sức lực của Tề Thành lớn hơn cậu, định rút tay ra, nhưng Kỳ Chung tăng cường cảnh giác và quay mặt lại. Đôi mắt đen của cậu nhìn chằm chằm Tề Thành.
"Không," Tề Thành nhìn vào mắt cậu và dừng động tác. "Tôi chưa có người mình thích."
"Ừ." Kỳ Chung đáp lại, nhưng vẫn nhìn anh.
Anh chàng này không biết đã thay đổi từ lúc nào, bề ngoài kiêu ngạo vẫn hoài kiêu ngạo, nhưng đã trở nên nhạy cảm hơn và mạnh mẽ hơn trong một số việc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!