Editor: LunaYang97
Kỳ Chung sững sờ, quay đầu nhìn Ngô Nguyên đột nhiên xuất hiện.
Ánh sáng trong phòng chiếu vào gương mặt của Ngô Nguyên, soi rõ vết thương trêи cằm.
Nụ cười trêи mặt của Kỳ Chung đều đông cứng lại, cả người cứng đờ tại chỗ, tay chân bất động, xấu hổ như hề.
Tề Thành mím môi, "Cậu..."
Kỳ Chung liếc anh một cái, sau đó cúi đầu đi vòng qua người anh cùng Ngô Nguyên nhanh chóng đi vào màn đêm.
Cảm xúc trong ánh mắt này rất phức tạp, Tề Thành vốn dĩ muốn nói liền dừng lại ở trong miệng, quay đầu nhìn bóng lưng của cậu, lông mày chậm rãi cau lại.
Ngô Nguyên liếc mắt nhìn bóng lưng Kỳ Chung, sau đó quay đầu nhìn Tề Thành, "Đi vào đi, tranh thủ thời gian, sau khi mua thuốc xong thì trở về đi."
Hắn dùng tay vỗ vỗ vai Tề Thành, đẩy anh vào phòng y tế.
Bác sĩ trong phòng y tế không phải Cổ Hoài mà là một bác sĩ lớn tuổi khác, sau khi nhìn thấy vết thương của Ngô Nguyên, bác sĩ đã đi lấy thuốc.
Tề Thành kiềm chế cảm xúc, "Sẽ để lại sẹo sao?"
Bác sĩ cười, "Con trai lớn rồi còn sợ để lại sẹo?"
Ngô Nguyên trầm giọng đáp: "Em sợ."
Xem ra không phải nói đùa, bác sĩ liếc hắn mấy cái, "Đừng lo lắng, đều là bị thương nhẹ, nhưng không nghiêm trọng. Nhóc con vừa rồi tới mua thuốc cũng bị té sấp mặt, cả người cũng không bị thương nặng như vậy."
Tề Thành chống tay lên quầy, " Bạn học vừa rồi rất nghiêm trọng sao? "
" Không nghiêm trọng lắm, mấy ngày nữa có thể khỏi hẳn", bác sĩ nói," Các cậu còn trẻ nên rất mau lành, cho dù không dùng thuốc cũng không cần lo lắng, chỉ cần chú ý tiêu viêm là được. "
Tề Thành gật đầu, không còn hỏi gì nữa.
Ngô Nguyên lấy thuốc, cũng là thuốc mỡ bôi bên ngoài, xé niêm phong trêи đó ra, Tề Thành nói: "Tôi tới cho."
Anh lấy thuốc rồi lấy tăm bông sạch bôi thuốc mỡ.
"Rắc rối." Ngô Nguyên cau mày theo dõi động tác của anh, nhưng vẫn đứng im.
Tề Thành thở dài, "Mang cậu đi mua thuốc, kết quả chính là tôi gặp nạn."
Ngô Nguyên liếc anh một cái, nắm lấy tay anh dùng bông gòn lau sạch thuốc trêи cằm, nhìn thẳng Tề Thành.
"Tôi không nói cậu phiền phức."
Bàn tay trong tay hắn hơi lạnh, nhìn có vẻ rất tốt, nhưng Ngô Nguyên biết thực lực của bàn tay này cũng không kém gì hắn, anh nhìn như một học sinh ngoan, không biết khi đánh nhau sẽ như thế nào..
Vài phút sau, cả hai trở lại ký túc xá, một đường không nói. Trước khi xuống lầu Ngô Nguyên hỏi Tề Thành: "Sinh nhật cậu khi nào?"
Tề Thành có chút lơ đễnh, "Tháng sáu."
Tháng sáu năm nay trôi qua rồi, sinh nhật sẽ phải đợi đến năm sau, tức là tháng thi đại học.
Ngô Nguyên hừ một tiếng, từ trong hộp thuốc lấy ra một điếu thuốc, Tề Thành không lấy, "Tôi không phải là người nghiện thuốc lá."
Ngô Nguyên đưa điếu thuốc vào miệng nói: "Tháng sáu là ngày mấy?"
"13."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!