Editor: LunaYang97
Khi mặt trời lặn, nửa bầu trời được nhuộm đỏ.
Đã dành buổi tối cuối cùng ở trường trung học An Viễn, sáng mai sẽ trở lại trường trung học số 2. Có thể sẽ về đến trường vào buổi trưa, hai ngày rưỡi vất vả tiếp theo sẽ đến trong tháng này.
Các bạn cùng lớp của trường trung học An Viễn đã đi nghỉ. Có 60 hoặc 70 học sinh nam từ trường trung học số 2 trong toàn bộ khu nhà ký túc xá, còn lại thưa thớt vài người trong ký túc xá. Hầu hết mọi người nhân cơ hội này mua một thứ gì đó gần trường trung học An Viễn.
Gần trường trung học An Viễn có một vườn táo, trêи núi đang là mùa táo chín, học sinh có thể lên núi mua một ít về nhà.
"Đi thôi." Tề Thành cầm đồ rồi cùng Chu Phàm Hạ Lập ra khỏi ký túc xá.
Đường đi trêи núi đã được dọn dẹp rất sạch sẽ, nói là núi nhưng thật ra là đồi, không cao, phía trêи có đất bằng phẳng rộng lớn, đất đai màu mỡ thích hợp trồng cây.
Đang trong quá trình leo núi, ba người nhìn thấy còn có học sinh đang đi lên, "Không biết có đắt hay không, nếu ngon tớ sẽ liên hệ hỏi người ta có thể giao hàng đến tận nơi không."
Tề Thành " Vườn trái cây cỡ này sẽ cung cấp cho cửa hàng trái cây, cậu không cần nhờ người ta giao hàng tận nơi, có thể trực tiếp đến cửa hàng trái cây hỏi. "
Hơi thở của anh ổn định, không giống như leo núi, mà giống như đi trêи mặt đất bằng phẳng.
"Vậy à" Hạ Lập và Chu Phàm nói, "Họ khá nổi tiếng."
Tề Thành gật đầu, "Ừ, nước trái cây đậm đà và thơm ngọt."
Chu Phàm đánh anh, thì thầm, "Tề Thành, cậu có điều gì đó không ổn với học bá từ khi cưỡi ngựa trở về. Cậu ta luôn ngồi trêи bàn viết bài. Tớ còn nghĩ rằng không hổ là học bá, không quên học mọi lúc mọi nơi. Sau đó, tớ vô tình xem qua và nhìn thấy. Tớ không nhìn thấy phần còn lại của dòng chữ được viết trong sách của học bá, nhưng tớ thề, tớ đã nhìn thấy hai từ, kế hoạch. "
Hạ Lập đứng sang một bên," Tớ không biết đó có phải là ảo tưởng của cậu không, tớ luôn cảm thấy học bá không thích Thường Nghiêu cho lắm. "
" Phải không? "Chu Phàm trả lời," Hai người đó không quen nhau. "
Tề Thành nhìn lại bọn họ, bước nhanh hơn, đi hai ba bước ném bọn họ ở phía sau. Chu Phàm và Hạ Lập đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy đang bị chán ghét.
Khụ khụ, Ông tám.
Khi gần đến nơi, đã ngửi thấy mùi thơm tinh tế của táo. Chu Phàm và Hạ Lập hái một chiếc túi lớn. Tề Thành đợi họ ở bên ngoài. Con trai của chủ vườn cây ăn quả chạy quanh ôm một quả táo lớn. Mỗi lần chạy ngang qua anh, đều ngẩng đầu lên tò mò nhìn.
Tề Thành hút thuốc cười đáp lại.
Sau hơn nửa tiếng, cả nhóm lại xuống núi.
Khi trở lại ký túc xá, đã sáu giờ rưỡi chiều.
Thường Nghiêu và Trì Nghiên bị bỏ lại trong ký túc xá, khi Tề Thành trở lại, ngồi vào bàn cười với họ, mặc dù không phải là rất thân mật, không khí ít nhất là hài hòa.
"Có nhiều người không?" Trì Nghiên đặt bút xuống, hỏi: "Hôm nay tôi thấy rất nhiều người qua lại."
"Không nhiều," Tề Thành ngồi xuống, liếc nhìn cuốn sách dưới tay, Trì Nghiên bình tĩnh đóng ghi chú lại rồi nhìn về phía anh nở một nụ cười tinh tế, Tề Thành mỉm cười, sau đó nói, "Tôi không đụng phải một vài người."
Anh cùng Hạ Lập và Chu Phàm ra ngoài, chủ yếu để leo núi và thư giãn. Quần áo mặc cũng là để thuận tiện, trong thời tiết như thế này chắc chắn mồ hôi sẽ ra, những hạt mồ hôi trêи trán lăn ra mặt bên cạnh.
Trì Nghiên ánh mắt mê hoặc, đầu ngón tay trêи bàn khẽ nhúc nhích, cố gắng nhấc tay lau mồ hôi.
Nhưng anh còn chưa làm gì, Thường Nghiêu đã đưa khăn ướt cho Tề Thành rồi.
Tề Thành nhận lấy khăn ướt, "Cám ơn."
Thường Nghiêu lắc đầu, cúi đầu tiếp tục làm bài kiểm tra.
Trì Nghiên mí mắt rũ xuống và im lặng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!