Editor: LunaYang97
Tề Thành, "Làm sao tôi có bệnh mà tôi lại không biết, thưa bác sĩ?"
Áo khoác trắng của Cổ Hoài được mở ra, anh ta đang mặc một chiếc áo sơ mi và quần âu chỉnh tề. Đeo một chiếc cà vạt màu sẫm, có lót một chiếc nơ tối màu, những chiếc cúc áo ở cổ áo giúp anh ta không để lộ da thừa.
Bởi vì tốc độ quá nhanh, vài sợi tóc tỉ mỉ văng ra khỏi tai, anh ta cau mày nhìn Tề Thành, " Nếu cậu bị bệnh, nhất định phải đi gặp bác sĩ."
Hạ Lập và Chu Phàm đều ngạc nhiên, "Tề Thành, cậu bị bệnh à?"
Tề Thành vô nghĩa đáp.
Thực tế là anh thỉnh thoảng bị ho khi trả lời tin nhắn của bác sĩ.
Bác sĩ yêu cầu anh đến phòng khám để khám bệnh, nhưng anh từ chối.
"Nhất định phải nghe theo lời bác sĩ." Bác sĩ cụp mắt xuống, lông mi dài bay như bay bướm, "Nhất định phải trả lời tin nhắn của tôi đúng lúc."
Anh ta đẩy hộp thuốc đến trước mặt Tề Thành "Cậu hãy chú ý đến thân thể của mình, nếu lần sau bỏ qua tin nhắn của tôi, tôi sẽ liên hệ trực tiếp với giáo viên chủ nhiệm lớp của cậu. "
Tề Thành chớp mắt.
Bác sĩ lần trước còn ấp úng, nhưng lần này lại cứng rắn một chút.
Những sợi tóc lòa xòa rơi bên tai Cổ Hoài, bác sĩ cố chấp nhìn chằm chằm vào anh, chờ đợi câu trả lời từ anh.
"Bác sĩ," Tề Thành, "Thực xin lỗi, tôi sẽ chăm sóc sức khỏe thật tốt."
Anh cầm lấy hòm thuốc, "Đây là cho tôi?"
Tề Thành hợp tác khiến bác sĩ sửng sốt.
Anh ta lập tức quay mặt đi ngăn cản vẻ mặt, chỉ hừ lạnh một tiếng.
Dáng người cao ba thước, hầu kết bắt mắt, sống mũi cao.
Trông anh ta lạnh lùng như thế, nhưng khuôn mặt lại đỏ rực.
Mắt anh quét khắp cơ thể Cổ Hoài, bác sĩ dường như cảm nhận được đường nhìn của anh, hầu kết của anh ta trượt lên xuống trong giây lát.
Tề Thành bật cười.
Hạ Lập lườm anh cười nịnh nọt, "Bác sĩ, chúng tôi vẫn đang ăn tối, anh có muốn ăn cùng nhau không?"
Cổ Hoài lắc đầu, vẻ mặt thất thần bước ra khỏi tiệm ăn.
Chu Phàm lập tức thở phào nhẹ nhõm, "Đây là bác sĩ trường chúng ta? Lúc nào đổi thành bác sĩ đẹp trai như vậy, khí chất này khiến tớ thật sợ hãi."
Bọn họ lại nhìn Tề Thành, quan tâm, "Tề Thành, cậu bị bệnh khi nào vậy? "
Tề Thành," Không bệnh. "
Anh mở hộp thuốc ra, hai người kia nhìn vào, nó giống như một cái rương đựng đủ loại thuốc được xếp gọn gàng trong các góc. Ngoài ra còn có một vài chai tinh dầu nhỏ.
Hai người nhìn nhau, cảm thấy bác sĩ ân cần này không có ý tốt.
Những thứ họ kêu cuối cùng cũng được đem đến, Tề Thành đặt hòm thuốc sang một bên, cùng ăn bữa sáng.
Khi bọn họ đi ra đã là 10 giờ 10 phút, thầy Dương đang sắp xếp điểm danh của đội, vẫy tay với bọn họ, hô: "Nhanh lên."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!