17
Khi Cố Du Minh bước vào, vừa đúng lúc ta đặt bút viết xong nét chữ cuối cùng.
Ta buông bút, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn tiều tụy, gầy sọp đi nhiều, vội vã bước tới, giọng khàn khàn gọi một tiếng:
"Gia Lạc…"
Ta khẽ gật đầu, lễ độ mà xa cách:
"Cố Hàn Lâm."
Ánh mắt ta chuyển sang người phụ nữ phía sau hắn—
diện mạo quyến rũ diễm lệ, đôi mày mang theo vẻ yếu đuối bệnh tật.
Vừa thấy ta nhìn sang, nàng ta lập tức nhẹ nhàng hành lễ:
"Quận chúa."
Cố Du Minh như sợ ta hiểu lầm, vội nói:
"Gia Lạc, là ta sai."
Ánh mắt hắn mang theo mừng rỡ như vừa tìm lại được báu vật đã mất,
hắn đưa tay như muốn nắm lấy tay ta —
nhưng ta mặt không đổi sắc tránh sang một bên.
Hắn khựng lại, giọng đầy hổ thẹn:
"Nàng hẳn là đang trách ta…"
Ta lạnh nhạt nói:
"Ta không trách ngươi."
"Lúc sinh tử nguy nan, bỏ mặc thê tử,
ta chỉ là… khinh thường ngươi mà thôi."
Cả người Cố Du Minh chấn động.
"Gia Lạc… đó là nghĩa khí của ta,
ta bị ép vào đường cùng, khó lòng toàn vẹn cả đôi bên…"
"Không những là tiểu nhân,
mà còn giả nhân giả nghĩa đến mức khiến người buồn nôn."
Ta cười nhạt:
"Vì cứu người mình yêu mà bỏ rơi thê tử,
vậy thì nói thẳng ra là được rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!