Ánh mắt Tần Nguyên nhu hòa, giọng nói cũng vô cùng dịu dàng:
"Từng ấy năm, ta một thân một mình, tấm lòng dành cho nàng… chưa từng đổi thay."
Hắn từ tốn chìa tay ra trước mặt ta:
"Gia Lạc… cho ta một cơ hội, được không?"
Ta trầm mặc.
Trong ánh mắt mỗi lúc một căng thẳng của Tần Nguyên,
ta chậm rãi đặt tay mình lên tay hắn.
Khoảnh khắc hai bàn tay chạm nhau,
cả hai chúng ta đều khẽ run.
Bàn tay hắn ấm áp, thon dài,
lòng bàn tay đầy vết chai dày, thô ráp, sần sùi, mang theo thương tích.
Đây là một đôi tay từng cầm đao kiếm,
nắm giữ sinh tử, vấy m.á. u chiến trường.
Hoàn toàn trái ngược với Cố Du Minh.
Tần Nguyên nhẹ nhàng siết lấy tay ta,
cẩn trọng như đang nâng niu một bảo vật dễ vỡ.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn —
lại thấy mắt hắn đã đỏ hoe.
Tay ta khẽ co lại trong lòng bàn tay hắn.
Giây phút này, im lặng còn hơn vạn lời.
Tần Nguyên cực kỳ khắc chế.
Khi nhiệt độ từ lòng bàn tay còn chưa kịp truyền đến,
hắn đã buông tay.
"Xung quanh viện ta đã bố trí trọng binh canh gác, đều nghe nàng điều động. Nàng mừng giận quá độ, thân thể hao tổn nghiêm trọng, hãy tĩnh tâm an dưỡng nơi này."
Tần Nguyên không thể ở lại lâu,
thế cục mới ổn, còn rất nhiều việc cần hắn xử lý.
Ta đứng dậy, tiễn hắn ra tận tiền sảnh.
Ngay tại bức bình phong chạm hoa, Tần Nguyên dừng bước,
khẽ gọi một tiếng:
Gia Lạc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!