Chương 7: (Vô Đề)

Vậy mà giờ đây hắn lại quay về,  

diễn trò tình thâm nghĩa trọng, thề sống thề chếc chẳng rời,  

thật nực cười.  

Chân tình đến muộn… còn rẻ hơn cỏ dại ven đường.

Một luồng hận ý chưa từng có  

cuộn trào nơi lồng ngực,  

ta khẽ nói:

"Không sao, cứ để hắn tìm. Diễn càng sâu, càng đáng tin thì càng tốt. Chúng ta sẽ giúp hắn một tay."

Đông Dương nhìn ta đầy kinh ngạc.

Ta từng chữ, từng lời, nói rõ ràng rành mạch:

"Dìu càng cao, ngã càng đau. Chẳng phải hắn thích làm"quân tử, làmthánh nhân

"sao? Ta sẽ giúp hắn trọn vai."

"Mối thù vứt bỏ ta giữa lúc sinh tử, ta muốn hắn sống… không bằng chếc."

Lúc sinh tử cận kề mà còn bỏ rơi thê tử,  

là hành vi ta khinh nhất.

Ta từng đem lòng chân thành gửi gắm vào một kẻ hèn hạ như vậy,  

từng bị mê hoặc bởi dáng vẻ tiêu sái bên ngoài của hắn…  

Thật đáng hổ thẹn.

Tiếng chuỗi rèm ngọc khẽ lay động,  

cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.  

Một nha hoàn đến hành lễ:

"Quận chúa, Tiết độ sứ đại nhân cầu kiến."

Khi ta bước ra,  

Tần Nguyên đang đứng quay lưng lại, bên một rặng trúc xanh.

Hắn đã cởi giáp,  

thay một chiếc trường bào gấm đen xanh đậm,  

cổ áo và tay áo đều thêu chìm họa tiết lá trúc, nhã nhặn mà trầm ổn.

Phủi sạch bụi phong trần, hắn mang dáng vẻ quý khí trời sinh, tiêu d.a. o bất phàm.

Hắn… vẫn chẳng khác gì xưa.

Chúng ta chạm mắt,  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!