Khoảnh khắc ấy, mọi cảm xúc vỡ òa.
Cơn đau ở đầu gối khiến ta bủn rủn,
quỳ sụp xuống,
bật khóc thành tiếng.
Nhưng lần này…
đầu gối ta không chạm đất nữa.
11
Tần Nguyên bước lên một bước, đỡ lấy thân ta.
Mùi m.á. u tanh lẫn mồ hôi và bụi đường theo gió ập tới,
ta ngã vào vòng tay hắn.
Tựa như chẳng thể tin nổi,
ta từ từ vươn tay —
chạm vào… chỉ là lớp áo giáp băng lạnh.
Tựa như đang rơi vào một giấc mộng.
Không có độ ấm.
Niềm vui cực độ xen lẫn nỗi buồn tột cùng rút cạn mọi cảm xúc trong ta.
Ta khẽ thì thầm:
"Chuyện này… thật sự là mộng sao?"
Tần Nguyên toàn thân khẽ run lên,
giây kế tiếp —
một đôi tay thô ráp giữ chặt lấy tay ta.
Thô, nhưng nóng.
Nóng như ngọn lửa, như còn sống.
Ta ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt hắn.
Đôi mắt đen nhánh vẫn mang theo sự dịu dàng và bao dung quen thuộc.
Hắn run run nắm lấy tay ta,
ép sát vào gò má lấm tấm râu của mình —
râu cứng cáp, lởm chởm như từng mũi kim đ.â. m vào lòng ta đau nhói.
Hắn cụp mắt xuống,
dịu dàng cọ nhẹ lòng bàn tay ta,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!