07
Hôm ấy là sinh thần của ta,
vậy mà Cố Du Minh lại ròng rã hai đêm không nghỉ từ kinh thành chạy về Thượng Kê,
chỉ để sắp xếp nơi ở cho mẹ con Thẩm thị.
Cũng chính lúc đó, ta mới bàng hoàng nhận ra,
tình cảm mà hắn dành cho Thẩm thị xưa nay chưa từng dứt.
Thậm chí, khi phu quân của nàng ta còn sống,
hai người vẫn luôn thư từ qua lại, lén lút không dứt.
Sau đó, mọi khúc mắc âm ỉ bao lâu rốt cuộc bùng nổ.
Cố Du Minh chất vấn ta đa nghi, hay ghen,
làm hoen ố tình nghĩa tri kỷ giữa hắn và Thẩm thị.
Bị chính người đầu ấp tay gối phản bội,
ta đã đem một trái tim từng đóng chặt ra để yêu hắn,
vậy mà nhận lại chỉ là lạnh nhạt và tổn thương,
há chẳng khiến người ta chếc tâm?
Năm năm thành thân, đến giờ đã sớm chán ghét lẫn nhau.Cố Du Minh lại quay về ngủ ở nội thư phòng,
mà ta… đã chẳng còn tâm trí đâu mà đau buồn nữa.
Loạn quân dưới trướng Tiết độ sứ Sóc Phương ngày một áp sát kinh thành,
mà quân triều đình được phái đi bình loạn lại liên tiếp bại trận,
cả hoàng thành rúng động trong nỗi kinh hoàng.
Đêm qua, cả phủ Lỗ Dương Vương đã lặng lẽ rời kinh,
nhưng bị Cấm quân phát hiện, Lỗ Dương Vương bị xử trảm ngay tại chỗ.
Chỉ một đêm, khắp nơi người người run sợ, chẳng ai còn cảm thấy an toàn.Hai ngày sau, giữa đêm khuya,
ta đột nhiên bị tiếng vó ngựa dồn dập đánh thức.
Cố Du Minh dẫn theo thị vệ, tay cầm đèn, bước vội vào phòng:
"Một toán loạn quân đã vào thành, bắt đi Thái tử điện hạ. Chúng ta phải đi ngay, vòng từ Gia Huy Phường đến phủ Quận chúa!"
Ta lập tức xuống giường,
mang theo bọc hành lý đã chuẩn bị từ lâu,
cả phủ trong ngoài đã sắp sẵn trận thế,
mọi người lặng lẽ lên xe từ hậu viện, trong đêm đen không một ánh đèn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!