05
Tim ta như rơi thẳng xuống vực, nặng nề đến mức khiến ta không sao thở nổi.
Cơn đau tựa như lưỡi lửa bùng lên, trong nháy mắt đã thiêu rát cuống họng,
va thẳng vào màng nhĩ, khiến tai ta ong ong rung động.
Giữa tiếng ù ù không dứt, ta nghe chính mình cất giọng châm chọc:
"Hay là, ngươi đưa mẹ con nàng ấy về phủ Quận chúa của ta ở? Chỗ đó càng an toàn đấy."
Cố Du Minh nhíu mày trầm tư, rồi đáp:
"Cũng được. Phủ Quận chúa cách xa hoàng thành, hiện tại chưa ai dám vọng động. Nếu sau này thế cục càng thêm nguy ngập, ta và nàng cũng có thể đến đó lánh nạn."
Ta ngẩng đầu, nhìn thẳng gương mặt hắn.
Đôi mày sắc lạnh, ánh mắt như băng tuyết đè nén.
Đây là người mà ta từng dốc lòng yêu thương.
Ta không nói lời nào, nhấc chén trà lên, dứt khoát hắt thẳng vào mặt hắn.
Bầu không khí vỡ tan, các thị nữ trong phòng đồng loạt quỳ xuống.
Cố Du Minh sững sờ, không thể tin nổi nhìn ta.
Ta nhếch môi cười nhạt:
"Chồng Thẩm thị chếc trận, nhưng nhà chồng nàng ấy vẫn còn. Cố Du Minh — đừng được voi đòi tiên, đừng tưởng ta không dám."
Giọng ta lạnh như băng:
"Ngươi không biết xấu hổ, ta cũng chẳng cần giữ mặt mũi cho ngươi."
"Tần Gia Lạc, sao nàng lại nhẫn tâm đến thế!"
Cố Du Minh tức giận nhìn ta:
"Nàng thân là người hoàng thất, cao cao tại thượng, mà chẳng có chút thương cảm nào cho quả phụ cô nhi. Năm năm trước nàng gặp tai biến, nếu không nhờ ta giúp đỡ, nàng và Thẩm thị bây giờ có gì khác nhau?!"
Lời đó như mũi d.a. o đ.â. m trúng nỗi đau sâu nhất trong lòng ta.
Vết thương năm năm trước – chưa bao giờ lành.
Lời hắn vừa dứt, cơn lạnh nơi đầu gối như quay về,
ta dường như mất sạch thể diện, mất cả lý trí.
Ta chỉ tay ra ngoài cửa, hét lên:
Cút!
Cố Du Minh nhìn ta, ánh mắt lạnh băng đối diện ta trong chốc lát:
"Nàng đúng là hồ đồ đến cực điểm!"
Hắn hất tay áo rời đi, tiếng bước chân lạnh lùng vọng lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!