Chương 2: (Vô Đề)

03

Đông Dương rót trà, ta và hắn đối diện mà ngồi.

Làm quan nhiều năm, hắn đã sớm luyện thành gương mặt không lộ nửa tia cảm xúc.

"Việc hôm nay trong phủ điều động đội nội vệ phủ, vốn là lỗi của ta."

Cố Du Minh không hề d.a. o động trong ánh mắt sắc lạnh, vẫn là vẻ mặt trầm tĩnh quen thuộc.

"Hôm qua ta đã an trí mẹ con Thẩm thị ở Trường Lạc Phường, nghĩ đến cảnh quả phụ cô nhi, lại đang lúc thế cuộc rối ren, nên mới điều nửa số hộ viện trong phủ sang trấn giữ.  

Vốn chỉ là việc nhỏ, tính trong mấy ngày tới sẽ sai Trương quản gia mua thêm người, không ngờ lại khiến phu nhân phải bận lòng.

"Ánh mắt hắn nhìn ta, không tính là ôn hòa, vẫn là lạnh nhạt thường thấy:"Vẫn là để phu nhân phải lo nghĩ rồi."

Tay ta nắm chặt chén trà đến mức phát run — cảm giác uất ức quen thuộc lại cuộn lên mãnh liệt, đến mức tai ta ù đi, chẳng còn nghe rõ tiếng ngoài.

Mở đầu bằng lời xin lỗi — đó vẫn là cách hắn dùng bao năm nay.

Cũng giống như ngày thành thân, hắn thẳng thắn nói từng có một người trong lòng,  

nhưng vì khoảng cách thân phận quá lớn, chưa từng vượt quá lễ nghĩa.

Khi ấy, Cố Du Minh hướng ta khom lưng làm lễ:  

"Nay ta đã tìm được mối tốt cho nàng ấy, mỗi người yên bề gia thất, không còn dính líu. Hôm nay nói rõ với Quận chúa, là mong sau hôn lễ đôi ta có thể đối đãi chân thành."

Khi đó ta vừa kinh ngạc, lại vừa khâm phục sự thẳng thắn của hắn,  

trái tim vốn như nước chếc cũng từ đó lặng lẽ dậy sóng.

Vậy mà ngần ấy năm qua, loại thẳng thắn giả tạo này, hắn vẫn không thay đổi.

"Loạn quân chẳng mấy ngày nữa sẽ tiến sát kinh thành, ngay lúc gió mây biến động, điều đầu tiên ngươi nghĩ đến—lại là mẹ con Thẩm thị."

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟

🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng còm review nhé ạ 🫶

🍊 Follow Fanpage FB Xoăn dịch truyện để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Hắn đang giữ chức Hàn Lâm, thanh quý cao ngạo,  

mua nhà ở Trường Lạc Phường—chỉ cần nghĩ cũng biết, là đã tiêu sạch mấy năm bổng lộc.

Ta cười lạnh:  

"Mua nhà bạc triệu, điều nửa phủ hộ viện đi trấn giữ, tất cả không hề bàn bạc với ta. Được thôi, không bàn cũng được — nhưng ngươi có từng nghĩ, còn ta thì sao?"

Cố Du Minh thở dài:  

"Gia Lạc, nàng làm sao có thể đem so với quả phụ cô nhi? Nàng vốn dĩ... không phải nữ tử tầm thường."

Tiếng ong ong trong tai như đốt cháy màng nhĩ, khiến ta đau rát đến khó chịu.

Ta nhìn hắn, chất vấn bằng giọng run lạnh:  

"Vậy ngươi nói ta nghe—ngươi là gì trong thiên hạ này? Ngươi lấy thân phận gì, mà dám đứng ra an trí mẹ con Thẩm thị?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!