Toàn thân ta đã ướt đẫm mồ hôi.
Ngày hôm ấy khi rời đi,
Tần Nguyên chỉ nói với ta đúng hai câu.
Một là:
"Ta sẽ khiến Cố Du Minh trả giá bằng mạng sống."
Và câu còn lại,
khi hắn ôm chặt lấy ta, quấn lấy như hai con cá giao hoan giữa cơn triều,
giọng trầm thấp khẩn cầu bên tai ta:
"Gia Lạc… hãy làm Hoàng hậu của ta."
21
Cố Du Minh lại đến cầu kiến, lần này là van xin ta cho hắn được ký vào tờ hòa ly thư kia.
Tần Nguyên giống ta, đều là hạng người có thù tất báo.
Giếc chếc Cố Du Minh? Quá tiện nghi cho hắn rồi.
Đối phó loại người như hắn,
phải lột da, rút xương sống,
phải chặt đứt con đường quan lộ hắn đã khổ công trèo lên,
đến khi không còn đường lui,
hắn mới thật sự chịu cúi đầu.
"Tạ tội thì cũng phải có dáng tạ tội."
Ta nâng chén trà, chậm rãi nói:
"Cố đại nhân, năm xưa ngươi bôi nhọ thanh danh ta thế nào, giờ chẳng phải nên cho ta một lời giải thích sao?"
Trên mặt Cố Du Minh lúc này không còn vẻ hổ thẹn,
cũng không còn dáng vẻ van nài.
Hắn lại trở về bộ dạng như ngày mới thành thân –
điềm tĩnh, lạnh lẽo, đôi mày ẩn chứa sương tuyết:
"Nàng muốn ta làm gì?"
"Ngươi như thế này nhìn còn thuận mắt,"
Ta cười khẽ:
"Chứ bộ dạng giả vờ thâm tình kia… khiến người ta sởn tóc gáy."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!