GIỚI THIỆU:
Gả cho Cố Du Minh năm năm,
ta một lòng một dạ, xử lý nội trạch, giữ vẹn bổn phận của người vợ.
Hắn chán ghét ta hay ghen, lại oán ta không biết cúi đầu.
Lúc loạn quân ập đến, hắn vì cứu biểu muội mà bỏ ta lại giữa xe ngựa, không ngoảnh đầu.
Hắn không hề hay biết—
thủ lĩnh loạn quân năm đó, lại chính là thanh mai trúc mã từng được ta lấy mạng mình bảo vệ.
Về sau nghe kể,
hắn như hóa điên, ngày đêm lục tung thiên hạ để tìm ta.
Lần gặp lại là vào lễ đăng cơ của tân đế,
triều đình mở tiệc mừng trong cung.
Cố Du Minh nhìn ta đang an tọa trên cao điện nơi trung tâm,
toàn thân hắn run lên.
Cuối cùng, hắn cũng cong lưng, cúi đầu, hành lễ trước ta:
"Thần, tham kiến Hoàng hậu nương nương."
01
"Hàn lâm hôm nay nghỉ lại ở nội thư phòng, đặc biệt sai tiểu nhân đến báo phu nhân một tiếng, để phu nhân khỏi phải đợi."
Tiểu tư thân cận của Cố Du Minh cười nhã nhặn, là một thiếu niên vừa trổ mã, tuy tuổi còn nhỏ nhưng nói năng hành xử điềm đạm trầm ổn, giống hệt chủ tử của mình.
Ta khẽ gật đầu, chẳng thấy gì gọi là thất vọng —
có lẽ đã quen rồi.
Lòng sớm đã có dự cảm, về lý do vì sao hôm nay hắn trở về trễ,
ta chỉ sai Đông Dương đưa ít bạc thưởng cho tiểu tư.
Sau khi tiểu tư rời đi, Đông Dương thấy ta ngồi trước cửa sổ ngẩn người, khẽ thở dài, rồi nắm lấy bàn tay lạnh như băng của ta.
Ta khẽ hỏi:
Tìm ra chưa?
"Hàn lâm đã mua nhà ở Trường Lạc Phường. Mẹ con Thẩm Linh hôm nay vừa được dọn đến đó."
Đông Dương dừng lại một chút, lại nói tiếp:
"Ngoài ra, Hàn lâm còn điều đi một nửa hộ vệ trong phủ để sang trấn giữ Trường Lạc Phường."
Một luồng u uất dồn lên ngực, tim ta như bị ai đó bóp nghẹt không thương tiếc,
khiến ta không rõ rốt cuộc là đau đớn, hay là chua xót.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!