Chương 41: (Vô Đề)

Giang Chức ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt, anh suy nghĩ hồi lâu, đá hòm thuốc dưới bàn trà qua.

Tốc độ tái sinh và tự lành của Chu Từ Phưởng gấp tám mươi bốn lần người bình thường, đây là số liệu bảy tám năm trước đo lường được ở phòng thí nghiệm, đến bây giờ cụ thể là bao nhiêu cô cũng không rõ lắm.

Chẳng qua, miệng vết thương bị dao găm đâm kia, đã sớm kết vảy, hẳn là cũng sắp không bao lâu nữa sẽ tróc vảy, sau đó khôi phục như lúc ban đầu, nhiều lắm một ngày, ngay cả vết sẹo cũng sẽ biến mất không chút dấu vết.

Cô nhìn thoáng qua hòm thuốc trên mặt đất, không có động tác, lúc này, bên ngoài còi cảnh sát vang lên, hẳn là cảnh sát tới rồi, đồng tử màu đỏ máu của cô cũng gần như rút hết.

"Mấy ngày nay, cẩn thận một chút."

Để lại một câu, cô mở cửa, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt Giang Chức.

Xác định người đi rồi, A Vãn mới đứng dậy, đi tới cửa xem xét, lúc này mới chỉ chớp mắt thôi mà bóng người cũng chẳng thấy, là con thỏ hả? Chạy nhanh dữ vậy!

"Ông chủ" A Vãn vò đầu, "Tôi sao cứ cảm thấy Z kia không phải tới cướp sắc, mà là tới giúp chúng ta?"

Giang Chức nhắm mắt trầm mặc, không biết suy nghĩ cái gì mà ngơ ngẩn thất thần.

A Vãn trầm tư: "Còn nữa, giọng cô ta sao nghe hơi quen."

Đúng là quen tai, cho dù cố tình đè thấp nhưng vẫn nghe đến ra đôi chút âm sắc nguyên bản, còn có đôi mắt cô ấy, nhiệt độ cơ thể cô ấy, thậm chí lực khi cô ấy ấn anh..

Giang Chức liếm liếm môi, đáy mắt gợn sóng cuồn cuộn.

Vài phút sau, Kiều Nam Sở cùng Trình sir đội hình trinh dẫn người lên đây.

Kiều Nam Sở cẩn thận xem xét trong nhà, hỏi Giang Chức: "Không bị thương chứ?"

Anh lắc đầu, còn đang như suy tư gì đó.

"Có biết ai làm không?"

Anh thất thần, không biết suy nghĩ cái gì, trả lời có lệ: "Người muốn bắt tôi rất nhiều, không đoán được."

Người của Giang gia, kẻ thù Giang gia, ngoài sáng, trong tối, rất nhiều người không muốn Giang gia tiểu công tử anh được yên, Kiều Nam Sở suy tư một chút: "Mấy ngày nay cậu dọn qua ở nhà tôi."

"Lão thái thái trong nhà vừa mới gọi điện thoại tới, bảo tôi về nhà cũ." Ánh mắt anh quét đến vài giọt máu đã khô trên sàn nhà, trong mắt chứa ánh sáng, lúc sáng lúc tối.

"Cũng đúng, ở dưới mí mắt lão thái thái, đám người kia ít nhiều cũng bớt phách lối chút." Tiếng chuông vang, Kiều Nam Sở nhận điện thoại, nghe bên kia nói vài phút liền cúp: "Mới nửa giờ trước, đội hình trinh nhận được báo án, nói Z lại phạm tội ở ngoại ô."

Án kiện thứ tư của tháng này giống với vụ trước đó, hiện trường để lại ký hiệu của Z.

Giang Chức nhấc mí mắt rũ xuống lên: "Không phải cô ấy, nửa giờ trước tôi ở cạnh cô ấy."

Lời này, sao nghe giống có chút ý bảo vệ.

Kiều Nam Sở ngồi xuống sô pha, dù bận vẫn ung dung đến thăm Giang Chức: "Cậu sao xác định được người ở cùng cậu là thật?"

Giang Chức trong lòng không yên, mắt đào hoa gợn sóng còn hỗn loạn như cũ, không chút để ý mà đáp trả một câu: "Trên người cô ấy có mùi sữa."

Kiều Nam Sở chỉ cười không nói.

Đã qua 9 giờ, ánh đèn mờ ảo ngoài cửa sổ sát đất của cao ốc Hoa Ngu.

Bên ngoài có người gõ cửa.

"Cận tổng."

"Vào đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!