Lúc này bảy tám tên đàn ông cao to vọt vào, trong tay đều cầm cây gậy, quần ẩu với A Vãn.
A Vãn thân thủ rất tốt, nhưng một người không địch lại nhiều người.
Chu Từ Phưởng buông tay đang ấn vai Giang Chức ra: "Anh ở đây đừng nhúc nhích."
Cô đè thấp vành nón, xoay người, một chân đá văng ra cây gậy sắp phang vào lưng A Vãn: "Ai sai các ngươi tới?"
Tên cầm đầu mang khẩu trang, giơ tay ý bảo người phía sau dừng tay: "Cô là Z?"
"Là tôi."
Đối phương tùy ý đánh giá cô: "Là tiên sinh bảo chúng tôi tới hiệp trợ cô."
Quả nhiên, chuẩn bị hai đường.
Chu Từ Phưởng đỡ đỡ mắt kính chất liệu đặc biệt, đối diện mặt tên kia: "Không cần."
"Chúng tôi không can thiệp nhiệm vụ của cô, chỉ cần cô đưa người đến nơi chỉ định, chúng tôi tự nhiên sẽ rời đi, sẽ không gây trở ngại cho cô."
Cô ép thanh âm tới cực thấp, trong đôi mắt sau thấu kính lam sắc phủ đầy sương lạnh, tựa như đang kiềm nén lửa giận, cả người đều lộ ra cổ lệ khí: "Đơn tôi nhận, không thích người khác nhúng tay."
Đây là quy tắc của cô, đơn độc hành động, tuyệt không tiếp nhận hợp tác.
Tên đàn ông dường như cũng sớm có đoán trước, không hề nhiều lời: "Chúng tôi cũng là nhận tiền của người giúp người làm việc, đắc tội."
Gã ra lệnh một tiếng, thuộc hạ liền vây quanh Chu Từ Phưởng, gậy sắt cùng côn điện giáng loạn xạ về phía cô.
Cô không có vũ khí, tay không tấc sắt mà vật lộn.
A Vãn cảm thấy bản thân hoa mắt, gậy gộc thế tới rào rạt kia sao đánh tới chỗ người chạy việc kia đều giống như đánh vào bông vậy, mềm như bông, hơn nữa động tác cô cực nhanh, tránh né qua lại không có chút cố sức nào, thậm chí..
Cô còn không công kích, chỉ là phòng thủ.
A Vãn trợn mắt há hốc mồm mà quan chiến một trận đấu, mới quay đầu hỏi Giang Chức cũng đang quan chiến: "Ông chủ, bọn họ không phải một bọn sao? Sao lại đánh nhau rồi?"
"Ngậm miệng lại."
"À."
Giang Chức chống thân mình đứng lên, kéo bước chân yếu ớt tới gần đám người quần ẩu.
A Vãn kêu hắn đừng đi qua.
Một gã cầm côn điện nghe tiếng, cây gậy trong tay nháy mắt chuyển hướng, đánh về phía Giang Chức, A Vãn nhảy lên trước, đang muốn đá qua, liền thấy Giang Chức lười biếng nâng tay, nắm cổ tay tên kia, tựa như không dùng lực, bẻ.
Côn điện rớt cạch xuống đất, gã lập tức đau đến thẳng trợn trắng mắt.
A Vãn cả kinh trừng lớn mắt, sao nói ma ốm mà?
"Ông chủ, anh từng luyện?"
Lực tay kinh người này, không có khả năng chưa luyện qua, hơn nữa động tác đỡ gậy kia, nhẹ nhàng lại tinh chuẩn, người bình thường không có khả năng làm được.
Lại thấy Giang Chức từ áo khoác lấy ra cái khăn tay, lau tay: "Không có."
Trong khi nói lời này, anh một chân gạt ngã một tên mét tám cao to, sau đó không nhanh không chậm mà dùng chân dẫm xuống, mũi chân nghiền nghiền, ném khăn tay, không nhanh không chậm mà xoay xoay cổ tay: "Thuê người gì mà vô dụng vậy."
Nói rồi, anh ho nhẹ hai tiếng, mắt đào hoa nổi lên sương mù hơi nước mênh mông, giấu tất cả lệ quang vào bên trong.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!