Chương 4: (Vô Đề)

Cô là Chu Từ Phưởng, cách ba bốn ngày sẽ đến tiệm mua loại kẹo đường có bao màu hồng nhạt này một lần.

Cô gái đằng sau lắc đầu, viết một tờ giấy đưa qua: "Đã bán hết rồi."

Chu Từ Phưởng nhìn kệ để hàng trạm kế tiếp trong chốc lát, cầm mấy bao kẹo đường cùng loại, trước sau cúi đầu, mặt phía dưới mũ rất nhỏ, an tĩnh đến quá phận.

Cô gái quét mã, viết lên giấy nói: "36 đồng."

Chu Từ Phưởng đưa một tờ tiền giấy màu đỏ qua, tay áo hoodie rất dài, che đi mu bàn tay cô, lộ ra ngón tay thon dài, màu trắng lạnh lẽo, móng tay sạch sẽ gọn gàng.

Cô gái tiếp nhận, thối lại tiền.

"Cảm ơn." Chu Từ Phưởng đem tiền lẻ nhét vào trong bao đựng gói kẹo, kéo mũ theo bản năng, cúi đầu rời đi.

Phía sau, cô gái đuổi theo, mở ra lòng bàn tay, dùng một cái tay khác đơn giản mà huơ tay múa chân.

Cô quay đầu lại, nhìn cô gái, trong mắt đề phòng một lúc lâu mới biến mất, vươn tay, cô gái đưa kẹo mềm trong lòng bàn tay cho cô.

"Cảm ơn."

Nói xong, Chu Từ Phưởng vào tiểu khu, viên kẹo kia cô vẫn luôn nắm chặt, chờ tới trong nhà mới lột ra giấy gói kẹo, ngậm trong miệng, cô híp mắt, thay đôi dép đầu thỏ nhung hồng nhạt.

Vừa mềm vừa ngọt.

Chu Từ Phưởng thị lực rất tốt, tốt tới trình độ nào, ngoài hai mươi mét, cô đều có thể thấy rõ cuốn vở cô gái đặt ở trên quầy thu ngân, trên vở viết tên cô gái.

Cô ấy tên Ôn Bạch Dương, là nhân viên thu ngân siêu thị, cô ấy không nói được, là người câm điếc, biết ngôn ngữ của người câm điếc và môi ngữ, luôn mang theo giấy bút bên mình, mặt rất tròn, giống cái bánh bao, đôi mắt cũng tròn, màu đen, có một chút khờ, không tính là xinh đẹp, nhưng ngũ quan thanh tú, bộ dáng trông rất ngoan ngoãn.

"Tích

-- tích

-- tích --"

Máy tính đột nhiên phát ra tiếng vang bén nhọn, Chu Từ Phưởng mới định mở túi kẹo đường, ngẩng đầu nhìn về phía màn hình, đầu tiên là bộ xương khô, sau đó xuất hiện hình cậu bé Bọt Biển.

Cuối cùng, phía dưới màn hình xuất hiện một hàng chữ: "Người đàn ông kia đang điều tra cô."

"Ừ." Chu Từ Phưởng tiếp tục bóc gói kẹo.

Chữ trên màn hình là màu đỏ, rất dễ thấy: "Theo dõi bị tôi hack rồi."

Chu Từ Phưởng nói: "Cảm ơn."

Kẹo đường mới mua cũng nhiều loại màu sắc, cô mở từng túi, đổ vào hộp pha lê bên cạnh bàn máy tính, sau khi đổ đầy một hộp, cô ăn một viên.

Có chút cứng, không đủ ngọt.

Ừm, không ăn ngon bằng gói hồng nhạt kia.

Cô chỉ ăn một viên, liền đậy hộp lại.

Trên màn hình máy tính, Sương Hàng đã gửi lại cái mặt mỉm cười, phía sau còn có ba chữ: "Không cần cảm ơn."

Sương Hàng là cộng sự "Tiên sinh" tìm cho cô, đã hợp tác gần một năm, cô cũng không hiểu nhiều về cô ấy.

Sương Hàng không lộ mặt, cũng không nói lời nào, bình thường đều là đánh chữ, có đôi khi, cô ấy sẽ dùng phần mềm biến âm, hoặc là, chuyển âm thanh thành chữ, cô nghĩ, Sương Hàng hẳn là hacker rất lợi hại.

Chu Từ Phưởng chỉ biết, Sương Hàng là một phụ nữ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!