Chương 38: (Vô Đề)

Anh quyết định dùng trầm mặc để biểu thị sự không phục.

Giang Chức dùng ánh mắt nhìn thiểu năng trí tuệ mà nhìn anh một cái, liền ngả đầu dưỡng thần không quan tâm anh nữa.

Cái di động bị bể màn hình kia, lúc này vang lên, là Tiết Bảo Di gọi tới, Giang Chức lười chuyển động, nâng cái tay quý giá lên, A Vãn hiểu ngay, lấy di động nhận điện thoại, cũng ấn loa.

"Chức Ca Nhi, Lục gia làm một tiệc rượu thương nghiệp, 7 giờ tối, cậu tới không?"

Giang Chức âm thanh hữu khí vô lực: "Không đi."

Tiết Bảo Di là tên ham chơi, trong điện thoại xúi giục anh đi: "Con nhỏ Lục Thanh kia không biết lại làm chuyện xấu gì, cậu không tới nhìn xem sao?"

Trong tứ đại thế gia, Lục gia cùng Giang gia luôn luôn bất hòa, trưởng bối hai nhà cũng không biết là kết thù oán gì, tranh đấu gay gắt vài thập niên cũng chưa ngừng nghỉ.

Lục gia đại công tử có chứng thích ngủ, cả một ngày thời gian tỉnh không nhiều lắm, trong đám đồng lứa giao cho Nhị tiểu thư Lục Thanh chưởng gia.

Con nhỏ Lục Thanh kia mới hơn hai mươi, Tiết Bảo Di thật ra rất bội phục cô ta, nữ tổng tài bá đạo nhà, không phải người bình thường.

Giang Chức vẫn không hứng thú: "Hôm nay tôi không ra ngoài."

Tiết Bảo Di hừ hừ: "Sao, tu thân dưỡng tính à?" Bữa tiệc của nhà họ Lục, nhà cũ Giang gia bên kia chắc chắn sẽ có người tham dự, thằng nhãi Giang Chức này không khỏi quá nhàn nhã tự tại, gia tài hàng tỉ không tranh?

Tiết Bảo Di cũng thấy gấp thay anh, tuy nói Giang lão phu nhân thương Giang Chức nhất không phải giả, nhưng thân thể Giang Chức không biết cố gắng mà, thuộc hạ không có bao nhiêu thực quyền, đều để đại phòng nhị phòng nắm mất.

Giang Chức còn dáng vẻ lười nhác như chuyện không liên quan đến mình: "Buổi tối ra ngoài không an toàn, quỷ đoản mệnh tôi đây, tiếc mạng."

"Cậu đang nói chuyện quái quỷ gì."

Giang Chức trở mình, cũng không buồn ngủ, liền ngồi dậy, lại nhìn chằm chằm tay mình, thất thần mà trả lời Tiết Bảo Di: "Đẹp quá ra ngoài sẽ bị cướp sắc."

Chu Từ Phưởng nói, bảo anh tối nay đừng ra khỏi cửa.

Tiết Bảo Di: "..."

Tới hoàng hôn mới kết thúc quay phim.

A Vãn vừa lúc từ ngoài về, đưa di động mới tới trước mặt ông chủ: "Di động đã thay xong." Hơn nữa, "Cũng dán màn hình cho ngài luôn rồi."

Anh là tận tâm tận lực cỡ nào chứ!

"A Vãn."

"Vâng, ông chủ."

Giang Chức nắm di động mới thưởng thức, lòng bàn tay như có như không vuốt trên màn hình: "Đầu óc ngốc quá thì không cần tự cho là thông minh."

A Vãn: "..."

Màn hình di động là được cửa hàng dán miễn phí! Trách anh chắc?

Giang Chức xé màn hình di động xuống, ném vào thùng rác, cầm áo khoác đứng dậy.

A Vãn theo sau: "Tôi đưa ngài về?"

Giang Chức đi ra ngoài, khóe miệng nhẹ giơ lên, cười nhẹ gần như không thấy, khiến cho thần sắc có bệnh của anh thêm vài phần phấn chấn, bộ dáng càng thêm đẹp tuyệt trần.

Giống một yêu tinh.

Giang yêu tinh nói: "Không vội, còn sớm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!