Chương 37: (Vô Đề)

"Ông nói xem có phải tôi có bệnh hay không?"

Đúng vậy!

Bác sĩ Khâu run run đưa ra kiến nghị chân thành: "Giang, Giang thiếu, ngài khi nào rảnh, muốn, muốn tới phòng tư vấn làm kiểm tra hay không."

Đầu kia không hé răng.

Bác sĩ Khâu có thể là bị dọa ngốc rồi, hỏi một vấn đề đặc biệt ngu: "Không phải Tiết tiểu nhị gia sờ sao?" Sao nói là chuyện của Tiết tiểu nhị gia mà.

Dứt khoát cúp điện thoại.

"Tít tít tít tít tít.."

Bác sĩ Khâu: "..."

Từ lực quăng điện thoại có thể phán đoán ra được người bệnh sốt ruột cỡ nào.

Giang Chức buổi trưa mất ngủ, nhắm mắt lại, đầy đầu đều là tay Chu Từ Phưởng, mặt Chu Từ Phưởng, lưng Chu Từ Phưởng..

Ban đầu tính là buổi chiều bắt đầu quay, sau đó đạo diễn luôn đặt nặng vấn đề thời gian lại chậm chạp chưa lộ diện, hai giờ rưỡi phó đạo diễn Triệu nhận được điện thoại của trợ lý đạo diễn Lâm Vãn Vãn.

"Vãn ca."

Đừng thấy A Vãn tên Lâm Vãn Vãn nữ tính như vậy, nhưng vì anh có thân hình như kẻ phạm tội, người ngoài đều gọi anh một tiếng Vãn ca.

A Vãn nói ra vẫn rất có khí thế, dù sao cũng thân cao 1m9 khổ người gần hai trăm cân: "Đoạn diễn tay thế kia của Chu Từ Phưởng, không cần cắt vào phần chính trong phim đâu."

Phó đạo diễn Triệu liền hỏi: "Đạo diễn Giang không hài lòng sao? Muốn tôi gọi thế thân đến quay lại hay không?" Rõ ràng lúc quay phim Giang đạo còn rất vừa lòng mà, không thì sao lại vẫn luôn nhìn chằm chằm diễn viên tay thế chứ.

A Vãn không lộ ra quá nhiều: "Không cần, ông cắt đoạn kia đi, đưa đến cho ông chủ tôi là được."

Triệu phó đạo không hiểu được, cũng không dám hỏi loạn: "Vậy cảnh diễn buổi chiều?"

"Hoãn hai tiếng nữa rồi quay."

"Giang đạo thân thể không thoải mái?" Hôm nay trời cũng không lạnh lắm mà.

A Vãn nghiêm trang mà nói hươu nói vượn: "Ừm, anh ấy bị nhồi máu cơ tim."

Triệu phó đạo: "..."

Thiếu gia nhà có tiền, nhiều tật xấu thật.

Một giờ sau, bác sĩ gia đình của Giang gia tới xem bệnh cho Giang Chức, lão phu nhân nghe giọng của Giang Chức không đúng, liền lập tức sai người tới.

"Ông chủ, bác sĩ Tần tới."

Giang Chức ừ một tiếng.

A Vãn dẫn người vào, sau đó đóng cửa lại, đứng ở một bên đợi.

Người đàn ông còn rất trẻ: "Giang thiếu."

Ngữ khí cung kính nhưng không kiêu ngạo không siểm nịnh, anh là bác sĩ gia đình của Giang gia, tên Tần Thế Du, tuổi ngoài ba mươi, y thuật lại lợi hại, Giang lão thái thái cứ cách một thời gian sẽ bảo anh tới bắt mạch cho Giang Chức.

Hôm nay Tần Thế Du không mặc áo blouse trắng, tây trang giày da trông rất phong độ trí thức ôn nhuận như ngọc, anh tiến thối có độ, thong dong tự nhiên.

Giang Chức mời anh ngồi: "Nghe nói tuần trước bác sĩ Tần mới vừa lên chức viện trưởng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!