Chương 35: (Vô Đề)

"Phương Lý Tưởng, mau tới đây quay phim!"

Phương Lý Tưởng kinh ngạc quay đầu lại: "Không phải tôi diễn lúc 10 giờ sao?" Bây giờ mới 8 giờ!

Phó đạo diễn Triệu khinh bỉ nhìn cô môt cái: "Ai bảo cô không có việc gì lượn qua lượn lại khắp nơi, đạo diễn Giang rất là không vừa lòng với cô." Đạo diễn Giang gọi riêng ông tới, bảo phải quản cái người xum xoe nhảy nhót loạn lung tung này.

Phương Lý Tưởng nằm cũng trúng đạn đương nhiên khó chịu: "Tôi lượn của tôi, chướng mắt anh ta chỗ nào?"

Phó đạo diễn Triệu túm người lại đây, khẽ meo meo mà lén liếc mắt nhìn Chu Từ Phưởng một cái, qua loa lấy lệ một câu: "Tôi biết đâu."

Chu Từ Phưởng này ấy..

Khó mà nói.

Sau đó, A Vãn liền phát hiện ông chủ đang nhíu mày bỗng chốc thả lỏng ra, tiếp tục không chớp mắt nhìn chằm chằm tay của con gái người ta, khóe miệng còn lộ ra nụ cười khả nghi.

Trước kia lúc A Vãn ăn cướp cái đồng hồ giá trên trời của Giang Chức, ngồi xổm ở cục cảnh sát cả đêm, cảm thấy ánh mắt của ông chủ lúc này vô cùng giống tên cuồng rình coi khi đó anh thấy ở cục cảnh sát.

Chu Từ Phưởng diễn tay thế sau cảnh diễn của Phương Lý Tưởng, chỉ quay một lần là qua, sau đó phó đạo diễn Triệu nhét cho cô hai vạn tiền mặt, một chồng thật dày, Chu Từ Phưởng hiển nhiên tâm trạng vô cùng tốt, mời mấy diễn viên quần chúng bên cạnh mỗi người một hộp sữa bò.

Giang Chức nghĩ, sao cô lại không thích cười vậy chứ, cô cười lên nhất định cũng rất đẹp.

Giờ ăn trưa, Phương Lý Tưởng lại lắc lư đến trước mặt Chu Từ Phưởng, xách theo hai túi thức ăn lớn, ân cần giống con ong mật.

"Đồ ăn ở phim trường không ngon, đây là tôi đặt bên ngoài cho cô ăn."

Sau khi đưa cho Chu Từ Phưởng, Phương Lý Tưởng liền chạy đi.

Chu Từ Phưởng gãi gãi đầu, lâm vào suy nghĩ sâu xa.

Bên này, trợ lý Giang Duy Nhĩ của Phương Lý Tưởng cũng cảm thấy cô quá mức ân cần: "Chị sao vậy?"

Cô thấy được sự hổ thẹn trong ánh mắt Phương Lý Tưởng nhìn Chu Từ Phưởng.

Phương Lý Tưởng nhếch miệng cười cười, cũng không biết thật giả, thuận miệng bịa một câu chuyện: "Đời trước nợ cô ấy, đời này Chu Từ Phưởng chính là tâm của Phương gia chúng tôi, gan của Phương gia, là bảo bối ngọt ngào của Phương gia."

Giang Duy Nhĩ: "..."

Lạ thật.

Phương Lý Tưởng không nhắc lại, mở một trò chơi, sau đó mắng người cùng chơi.

"Sao lại đụng tới loại đồ ngu ngốc này."

Cô mắng cho đồ ngu ngốc này máu chó phun đầy đầu, kết quả đồ ngu ngốc chạy tới add Wechat cô.

"Add Wechat của tôi làm gì?"

Nghĩ một chút, Phương Lý Tưởng nhấn đồng ý: "À há, chơi không lại chị, còn chạy tới Wechat mắng, hôm nay lão nương khiến cho mi biết hoa sao lại hồng!"

Mắng xong, cô bùm bùm đánh chữ.

Cơm trưa Giang Chức chỉ ăn một lát liền gác đũa.

A Vãn săn sóc dò hỏi: "Ông chủ, không hợp khẩu vị của ngài sao? Muốn tôi gọi lại món khác cho ngài hay không?"

Anh nhìn chằm chằm tay của mình, thất thần mà nói: "Kêu Chu Từ Phưởng tới đây."

A Vãn vô cùng hiếu kỳ: "Ngài gọi cô ấy tới có chuyện gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!