Chương 32: (Vô Đề)

Điện ảnh thành chỉ có một bãi đỗ xe, cách phim trường của Giang Chức có gần ngàn mét.

Giang Duy Nhĩ đi tới, dọc theo đường đi vô cùng cẩn thận, chờ xác định không ai đi theo, mới lên một chiếc xe, vừa ngồi xuống người đã bị một bàn tay kéo qua.

Tiếu Lân Thư khẩu trang cũng không mang, chỉ mỉm cười nhìn cô.

Giang Duy Nhĩ lo lắng có paparazzi, lui ra một chút: "Không phải anh có thông cáo sao?"

Anh càng không chịu, kéo cô vào trong lòng ngực: "Nhớ em."

Âm thanh khàn khàn đến kỳ cục, anh hẳn là cực kỳ mệt, Giang Duy Nhĩ vừa định hỏi anh sao đột nhiên lại về, đã bị anh dùng sức ôm lấy, khiến cô có chút kinh ngạc.

"Làm sao vậy?"

Tiếu Lân Thư cằm gác ở trên vai cô: "Duy Nhĩ."

"Ừm."

Anh không nói gì cả, chỉ là hôn cô.

Giang Duy Nhĩ bận tâm là còn ở bên ngoài, đẩy đẩy anh: "Sẽ bị chụp được."

"Chụp thì chụp đi." Anh lại thò lại gần, nhẹ nhàng hôn khóe môi cô.

Giang Duy Nhĩ mềm lòng, tùy anh vậy, một cúi đầu, thấy hắn cổ tay áo lộ ra một tiểu khối làn da: "Tay anh sao vậy?"

Tay anh rũ xuống: "Không sao, đóng phim bị thương thôi."

Cô không yên tâm kéo tay áo anh.

"Đừng nhìn."

Tiếu Lân Thư đè lại tay cô.

"Em nhìn một cái." Giang Duy Nhĩ cởi nút áo cổ tay của anh xuống, cuốn tay áo lên, ánh mắt nháy mắt nhíu lại, "Gạt em, không phải đóng phim bị thương, đây là bỏng tàn thuốc."

Trên cánh tay anh, có hai vết sẹo do bỏng tàn thuốc.

Tiếu Lân Thư bật cười: "Bị em phát hiện rồi." Anh rất thích cười, khi khóe mắt hướng lên trên, toàn bộ ánh mắt đều sáng lên, thẳng thắn nhìn về phía cô có chút lấy lòng, "Anh lén hút một điếu."

Anh tính tình tốt, luôn ôn hòa.

Giang Duy Nhĩ không tức giận với anh được, cũng không nỡ giận dỗi, nhìn thấy cánh tay anh bị bỏng thì hết sức đau lòng: "Vất vả lắm mới cai được."

Anh cười mút hôn mặt cô: "Sau này không dám nữa, anh bảo đảm."

Trước kia anh hút thuốc nhiều vô cùng, là Giang Duy Nhĩ bảo anh cai.

Cách đó năm mươi mét, Phương Lý Tưởng đang khom lưng, vịn cây cột ở bãi đỗ xe, người cúi chín mươi độ về trước, nghiêng tai nghe lén, đang tập trung tinh thần, đột nhiên có người từ sau vỗ lưng cô.

"Lý Tưởng."

Cô quay mạnh đầu lại, ngón tay che miệng: "Suỵt."

Thấy cô thần thần bí bí, Chu Từ Phưởng liền nhỏ giọng mà nói chuyện: "Cô đang làm gì vậy?"

Vẻ mặt Phương Lý Tưởng mâu thuẫn vừa kích động lại thương tâm, nói nhỏ: "Trợ lý của tôi, và nam thần của tôi đang Vụng! Trộm!" Nói xong, cô lại dựng lỗ tai lên nghe nghóng đằng trước, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, "Ai u, nghe không được gì cả!" Thật tiếc nuối mà.

Thính lực của Chu Từ Phưởng rất tốt, âm thanh ngoài trăm mét, chỉ cần cô muốn nghe đều có thể nghe được không sai chút nào, vì thế cô thuật lại từ đầu tới đuôi một đoạn đối thoại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!