Chương 31: (Vô Đề)

Chu Từ Phưởng không biết anh phát ngốc cái gì, lời muốn nói cũng đã nói xong: "Vậy tôi đi đây."

Anh vẫn như cũ không nói lời nào.

Chu Từ Phưởng liền đi mất.

Sau một hồi lâu, Giang Chức vẫn đứng không nhúc nhích, A Vãn gọi anh.

"Ông chủ."

"Ông chủ."

Ông chủ của anh không phản ứng.

A Vãn duỗi tay quơ quơ gọi hồn anh: "Ông chủ." Giang Chức lúc này mới hoàn hồn, còn có vẻ hốt hoảng, A Vãn càng nhìn càng cảm thấy không đúng, "Mặt anh đỏ lắm nha."

Ánh mắt anh có chút dại ra, đờ đẫn nâng tay lên đè trái tim lại, sau đó thân mình lảo đảo một cái đụng vào tường, nặng nề thở gấp.

Phản ứng này làm A Vãn sợ hãi.

"Sao vậy ông chủ? Thân thể không thoải mái hả?"

Ông chủ đỡ ven tường vừa ho vừa thở gấp.

A Vãn lo lắng: "Tiêu rồi, tai của anh cũng đỏ lắm, có phải bệnh cũ tái phát không?" Anh nhanh chóng gọi điện thoại, "Alo, bác sĩ Tiết hả? Ông chủ của tôi không khỏe."

Tiết Băng Tuyết hỏi bệnh trạng trong điện thoại.

A Vãn mau chóng miêu tả tỉ mỉ.

"Ho rất kịch liệt."

"Không ho ra máu."

"Hẳn là có chút sốt, mặt đỏ lắm, ở đâu cũng đỏ."

"Anh ấy như thở không nổi." A Vãn chảy mồ hôi lạnh, "Nhìn như bệnh nhồi máu cơ tim ấy."

Năm trước cũng là thời gian này, ngày đông giá rét, ông chủ liền ho ra máu, A Vãn sợ rằng ông chủ sẽ hồng nhan bạc mệnh, tuy rằng ông chủ tính tình không tốt, nhưng anh không nỡ thấy anh ấy chết.

A Vãn sắp khóc rồi: "Đi đường cũng không vững..

Như muốn té xỉu.." Ông chủ đáng thương của tôi..

Mới hai mươi bốn tuổi..

Ông trời mở mở mắt..

Giang Chức thất tha thất thểu mà trở về phòng nghỉ, tìm hai viên thuốc an thần uống vào, không có chút hiệu quả nào, tim đập đến hốt hoảng, hô hấp anh không thuận, nằm trên ghế thở từng hồi.

A Vãn đỏ mắt đi theo một tấc cũng không rời.

"Ông chủ."

Giang Chức căn bản không có tâm trạng để ý đến anh.

A Vãn thật muốn khóc, véo đùi nhịn xuống: "Ngài sao rồi? Muốn uống chút nước ấm không?" Không đợi nghe câu trả lời anh đã chạy đi rót ly nước ấm, hai tay bưng tới cho ông chủ của anh, "Bác sĩ Tiết sẽ tới nhanh thôi, ngài kiên trì thêm một lát nữa."

Nhiệt độ trên mặt Giang Chức còn chưa lui, sắc môi đỏ hơn so với bình thường, bệnh trạng lại thêm hai phần mị hoặc, anh tựa như trong lòng rất không vui, động tác thô lỗ kéo chăn trên ghế nằm xuống ném vào tay A Vãn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!