"Chức Ca Nhi."
Cửa bị đẩy ra.
Tóc ngắn váy trắng, là Giang Duy Nhĩ: "Sao cháu lại bát nạt A Vãn nữa vậy."
A Vãn cảm thấy toàn bộ Giang gia, người hiểu lý lẽ nhất trừ Giang lão phu nhân thì chính là Giang Duy Nhĩ.
"Ngũ tiểu thư." A Vãn rất tán thưởng Giang Duy Nhĩ, bởi vì cô nắm đấm cứng, trước kia cô luyện Taekwondo, hai năm trước gặp Tiếu Lân Thư thì không luyện nữa, thật đáng tiếc..
Haizz, anh đi ra ngoài, cầm di động gọi thức ăn cho ông chủ.
Giang Chức nằm nghiêng, không đứng dậy: "Cô tới làm gì?"
"Gọi cô cô, đừng có mà không biết lớn nhỏ." Giang Duy Nhĩ nhấc váy lên ngồi xuống, gác một chân trên bàn trà, quơ quơ đôi giày vải màu trắng dưới chân cô, dáng ngồi khá là phóng khoáng.
"Tiếu Lân Thư." Giang Chức không mặn không nhạt hô lên.
Giang Duy Nhĩ vừa nghe, tưởng người tới, lập tức thu hồi chân, hai chân khép lại, đôi tay quy củ mà đặt ở đầu gối, eo thẳng tắp thành 90 độ, ngồi tiêu chuẩn thục nữ, sau đó mới nhìn về phía cửa.
Làm gì có bóng dáng Tiếu Lân Thư.
Giang Duy Nhĩ nhấp miệng một chút, nhướng mày cười nhìn Giang Chức: "Ngứa da phải không?"
Anh nhìn liếc qua cái váy trắng của cô một cái, từ trên ghế nằm ngồi dậy, trên người mặc cái áo len cổ thấp, ngủ rối loạn, cổ áo trễ xuống, một bên xương quai xanh như ẩn như hiện.
Bề ngoài lại thêm tướng mạo mỹ nhân.
Ấn tưởng về anh ba và chị dâu đã mất của Giang Duy Nhĩ đã mơ hồ, không biết là mặt mũi thế nào mà có thể sinh ra Giang Chức tuyệt sắc như vậy.
Anh hỏi cô: "Không mệt sao?"
Váy màu trắng là Tiếu Lân Thư thích, trang điểm nhẹ cười nhạt đôi mắt sáng xinh đẹp đều là Tiếu Lân Thư thích, Giang Duy Nhĩ chân chính, hẳn là người mặc áo da quần đùi, hút thuốc đánh nhau, nhảy Disco đánh đĩa, cười to mặc sức uống rượu mới đúng.
Bây giờ cô tự trói buộc mình như vậy, trên người đâu còn sự phấn chấn hăng hái của năm đó nữa.
Giang Duy Nhĩ cũng không đổi dáng ngồi, quy củ thục nữ mà ngồi như trước: "Cháu biết cái gì, cô cái này gọi là vì yêu si cuồng." Cô lời lẽ chính đáng, "Đợi sau này cháu có tiểu tổ tông của mình sẽ biết, vì yêu, cháu cũng có thể đi làm cháu trai người ta."
Giang Chức dùng ngón tay kéo cổ áo che khuất xương quai xanh, áo len màu xám, vừa khéo tôn lên màu da oánh bạch, anh hừ nhẹ: "Bớt nói vớ vẩn."
Làm cháu trai?
Cháu trai mới đi làm cháu trai.
Giang Duy Nhĩ cũng không tranh luận với anh: "Bộ phim điện ảnh cháu hợp tác cùng Bảo Di là hướng tới giải thưởng lớn hử?"
Anh đứng dậy, đổ một viên thuốc, uống nước nuốt vào, vì uống nhanh nên cổ họng hơi ngứa, anh chịu đựng ho khan: "Có chuyện gì nói thẳng."
"Lân Thư thích hợp với nhân vật đó không?"
Hai năm trước, Tiếu Lân Thư còn không ấm không nhiệt, là một bộ điện ảnh của Giang Chức khiến anh ta phất lên, Tiếu Lân Thư hẳn là đến bây giờ cũng chưa biết, nếu không phải Giang Duy Nhĩ mở miệng, bộ điện ảnh kia sắp xếp kiểu gì cũng sắp không đến trên đầu của anh ta.
Giang Chức buông cái ly: "Không thích hợp."
Giang Duy Nhĩ không nói gì khác: "Rồi, đã biết." Cô đứng dậy, "Cô đi làm việc đây."
Giang gia Ngũ tiểu tỷ, sống ngày tháng giàu sang không muốn, lại khăng khăng muốn đi làm trợ lý cho người khác.
"Làm tổ tông người khác không tốt sao?" Giang Chức nói như chuyện không liên quan đến mình, "Phải đi làm cháu cho người ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!